Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 157: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:52:26
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là mấy cùng về phòng.

Do ba tháng ai ở, giường của Tần Hiểu Lan và Tô Điềm Điềm bám đầy bụi, chăn cũng ẩm, tệ hơn là hôm nay trời âm u và gió, thể đem phơi .

Tần Hiểu Lan bực bội ném chiếc gối mốc meo lên giường, kiềm chế , phàn nàn: "Dương Phượng, Tiểu Điệp, các giúp bọn giặt giũ? Bây giờ giường thế , bọn ngủ kiểu gì?"

Nghe , Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp co rụt cổ, lúng túng ấp úng mãi mới : "Dạo bọn bận quá, ngay cả đồ của còn thời gian giặt."

Ngay đó, từ vang lên một tiếng khẩy: "Chúng nghỉ một tuần lễ, rảnh rỗi vô cùng, ai đó mấy hôm còn mượn xà phòng của để giặt chăn mà giờ trả ."

"Lưu Hồng Đan, đừng bừa!" Dương Phượng đỏ mặt tía tai, tức giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng Lưu Hồng Đan mà quát.

ngờ, Lưu Hồng Đan cũng chẳng dạng , cô buông tay cầm kim chỉ xuống, dậy, thẳng đến giường của Dương Phượng, lấy một cục xà phòng dùng gần hết từ cái chậu giường.

"Sau đừng mượn đồ của nữa. Đã mượn mà còn trả, đúng là keo kiệt, nghèo hèn."

Lưu Hồng Đan nhổ một bãi nước bọt giày Dương Phượng, đó lạnh lùng liếc bọn họ một cái mỉa mai: "Điểm tập trung thanh niên mới yên bình một thời gian, giờ sắp rối tung lên , thật xui xẻo."

Câu "giết dao" của Lưu Hồng Đan khiến cả nhóm Dương Phượng tức tối đến mức thể phản bác , chỉ còn cách nuốt cục tức bụng.

"Haha." Tô Nam nhịn bật thành tiếng.

Thấy , Tô Nam giơ tay lên, vô tội : "Nhìn gì chứ? Chưa từng thấy mỹ nhân sách ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-157-a.html.]

Sau đó cô đảo mắt tiếp tục quyển sách trong tay.

Sáng sớm hôm , đại đội trưởng cầm loa từng nhà gọi đồng việc.

Tô Nam mơ màng bò dậy, máy móc đánh răng, rửa mặt. Trong khi đang ở bếp chờ ăn sáng thì thấy Chu Nhượng trông khỏe khoắn bước từ ngoài .

"Anh thế?" Cô vô thức hỏi.

Lập tức sang , đặc biệt là ánh mắt của Tần Hiểu Lan và Tô Điềm Điềm như nóng bỏng lên, như thể thấy ma. Chẳng Tô Nam ở nhà đại đội trưởng để dưỡng thương ? Sao cô với Chu Nhượng thiết như ?

Chu Nhượng tự nhiên trả lời: "Anh chạy mấy vòng quanh làng."

"Tinh thần khỏe nhỉ." Tô Nam ngáp một cái, đôi lông mi dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt, trông thật đáng yêu.

Nghe , Chu Nhượng mỉm , đôi mắt ánh lên sự ngượng ngùng khi cô khen ngợi.

Sau bữa sáng, đường đầu làng để tập trung, Lưu Ngọc khoác tay Tô Nam, lo cô lâu đồng, quên mất quy tắc nên nhắc một lượt.

"Giờ quen việc , còn theo cặp nữa, mà ai việc nấy. Khi thành nhiệm vụ hàng ngày thì báo cho đại đội trưởng để kiểm tra và ghi công điểm. Giờ việc chia thành buổi sáng và buổi chiều, trưa hai tiếng để ăn cơm và nghỉ ngơi. Ngoài thời gian đó thì lười biếng, nếu bắt gặp sẽ mắng, nặng thì còn trừ công điểm."

Tô Nam chu môi, thở dài khổ sở: "Vậy nếu hôm nay thành nhiệm vụ thì ?"

"Bị mắng một trận, bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu công điểm thôi." Lưu Ngọc làn da trắng mịn của Tô Nam, chắc cô thể việc nặng nhọc, nhưng chính cô cũng chỉ thể thành công việc của một cách miễn cưỡng nên chẳng giúp gì .

 

Loading...