Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 159: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:52:31
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chu Nhượng ?" Tô Nam uống nước xung quanh, nhưng thấy bóng dáng ai, khiến cô khỏi mím môi ấm ức. Anh sẽ giúp cô việc mà giờ còn chẳng thấy .

Nước pha thêm tiên thuỷ trôi xuống cổ họng, lâu cảm thấy sức lực trở . Không chỉ , còn cảm thấy sảng khoái hơn.

Lấy sức, Tô Nam trở việc, xoa xoa đôi tay lạnh cóng mới đeo găng . Đôi găng tay là Chu Nhượng đưa cho cô, vốn dĩ là một đôi găng mới màu trắng, nhưng từ khi nào dính bùn đất, giờ chuyển sang màu vàng bẩn.

Cô thở dài, ánh mắt trở nên kiên định, cố gắng dùng sức cuốc mạnh xuống lớp đất cứng, nhưng ngờ bên đất một tảng đá lớn. "Cạch!" Một tiếng vang lên, cả bàn tay cô chấn động đến tê dại.

“Đồng chí Tô, việc như thế . Cô yếu đuối như ở quê thì ai mà thèm lấy chứ?” Một giọng đầy châm chọc vang lên từ xa.

Tô Nam ngẩng lên thì thấy một phụ nữ nhỏ bé bên bờ ruộng đối diện. Khuôn mặt gầy guộc với gò má cao, cằm nhọn, mái tóc khô và vàng như cỏ dại rối bù. Chỉ khuôn mặt cảm thấy dễ đối phó, và những gì cô chứng minh điều đó.

Người phụ nữ dựa cái cuốc, mặc một chiếc áo bông vá chằng vá đụp, bụng nhô lên. Dáng gầy gò như đang mang thai một đứa trẻ.

“Liên quan gì đến cô?” Tô Nam khách sáo, lập tức đáp trả tiếp tục cúi đầu đào đất.

"Cô..." Trương Quyên nghẹn lời, một lúc mới hậm hực đầu .

Không lâu , một đứa bé chạy đến từ bờ ruộng, mũi chảy hai dòng, nhảy chân sáo đến mặt Tô Nam và đưa cho cô một mẩu giấy nhỏ.

Trên giấy : "Người đông, mắt tạp, đợi đến giờ nghỉ trưa."

Nét chữ bằng bút máy, uốn lượn phóng khoáng, toát lên vẻ hào sảng và dứt khoát, .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-159-a.html.]

Tô Nam mẩu giấy trong tay, suy nghĩ một lúc đứa trẻ mặt, cúi xuống hỏi nhẹ nhàng: “Có một trai, cao lớn nhờ em đưa cái cho chị ?”

“Dạ .” Thằng bé gật đầu, l.i.ế.m chiếc kẹo mút, vẻ như vẫn còn thòm thèm.

Thấy , Tô Nam lấy vài viên kẹo sữa Đại Bạch Thố từ trong túi , đặt mặt bé, : "Cái cho em, từ từ mà ăn."

Cậu bé lắc đầu, lùi một bước, giọng ngây thơ: "Anh cho em cả nắm , em thể lấy thêm nữa."

Thằng bé ngoan thật, ánh mắt Tô Nam càng thêm dịu dàng, cô tiếp tục nhỏ nhẹ: "Không , cái là chị cho em, của là của , của chị là của chị."

Vừa , Tô Nam nhét kẹo túi áo của bé.

Giờ đang là thời buổi thiếu thốn, ăn đủ no, kẹo càng là thứ hiếm . Thường thì lớn trong nhà sẽ giấu , trẻ con chỉ những dịp lễ ốm đau mới ăn một viên.

Huống chi đây là kẹo sữa Đại Bạch Thố đặc sản của Thượng Hải, trẻ con ở thôn Tiêu Gia còn từng thấy bao giờ.

“Cảm ơn chị.” Cậu bé sờ túi áo, nở nụ mãn nguyện.

“Đi chơi .” Tô Nam xoa đầu thằng bé, mỉm chạy , mất hút bụi cây.

dậy, thì thấy Trương Quyên đang chằm chằm về phía , chính xác là kẹo sữa Đại Bạch Thố còn tay cô.

Không ngoài dự đoán, giây tiếp theo thấy Trương Quyên giả lả tiến gần: “Đồng chí Tô , cô xem, mang thai nên bất tiện, chút xíu hoa mắt chóng mặt .”

 

Loading...