Chu Nhượng đặt liềm và gùi xuống, xổm mặt cô, cẩn thận nâng bàn tay của Tô Nam lên. Khi thấy bàn tay lành lặn, sững .
Tô Nam tất nhiên thấy biểu cảm của , ngượng ngùng rút tay , nhẹ ho một tiếng, lớn tiếng : "Em thể đào đất nữa, thấy , tay em đỏ hết cả một vùng lớn như thế ."
Nói xong, cô còn bổ sung thêm: "Vả , em vốn việc đồng áng, chẳng ai chỉ cho em cả."
"Không ai dạy em ?" Chu Nhượng lấy bình tĩnh, cau mày hỏi.
Tô Nam nhanh chóng gật đầu, đáp: " , em chỉ đợi khác xong bắt chước theo, nhưng em , cả buổi sáng chỉ chút xíu."
Chu Nhượng theo hướng cô chỉ, thấy một mảnh đất nhỏ xới tơi , ừm, nếu cô chỉ thì chắc chắn sẽ nhận đó là đất đào .
"Không , đây." Chu Nhượng dường như định đưa tay xoa đầu cô, nhưng rụt tay về. Vì tay còn bẩn, dính đầy đất do mới đốn cây núi, vẫn kịp rửa sạch mà vội chạy đến.
"Hehe." Tô Nam nắm lấy tay , áp lên má mà cọ cọ, hề tỏ ngại ngần, điều khiến Chu Nhượng khỏi bật .
"Cho em cái ." Nhớ điều gì, Chu Nhượng lấy từ trong gùi một gói lá cây và đưa cho Tô Nam.
Mắt cô sáng lên, đưa tay nhận lấy, mở lớp lá bên ngoài , bên trong là những quả nhỏ màu tím đen.
"Cái gì đây?"
Nhìn chúng giống quả việt quất nhưng , nhỏ nhỏ kết thành chùm, bên ngoài một lớp phấn mỏng.
"Quả nho dại." Chu Nhượng dậy, cầm lấy cái cuốc mà Tô Nam vứt sang một bên và bắt đầu xới đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-161-a.html.]
"Anh rửa qua bằng nước suối núi , thể ăn trực tiếp, em thử xem."
"Khoan , uống nước ." Thấy chuẩn giúp cô việc, Tô Nam vội vàng dậy, đưa bình nước của cho .
Chu Nhượng định khát, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của cô, nỡ từ chối, bèn cầm lấy uống mấy ngụm.
Dù cũng uống nước của cô, gì ngại ngùng cả, huống chi hai còn hôn , cần khó chịu vì chuyện nhỏ nhặt .
Uống xong nước, còn giúp cô nàng nhõng nhẽo rửa tay, khiến Tô Nam ngọt ngào xuống, bắt đầu ăn nho dại. Chiếc lưỡi hồng nhỏ quấn quanh từng quả nhỏ xíu, hương vị chua ngọt kích thích vị giác.
Tô Nam nheo mắt, trầm trồ: "Ngon quá!"
"Ăn ít thôi, lát nữa răng ê, với nhờ đồng chí Cao giữ phần cơm cho chúng , lát nữa về ăn." Chu Nhượng cảm thấy tim như móng vuốt của một chú mèo con cào nhẹ, lòng dâng lên cảm giác khó tả, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Vâng, em ." Tô Nam tiếp tục ăn thêm vài quả nữa, đó gói bằng lá và cất trong gùi mà Chu Nhượng mang theo.
Cô vỗ tay cầm lấy giỏ hạt giống củ cải, theo Chu Nhượng. Anh xới đất, cô chỉ cần rắc vài hạt giống rãnh đất dùng chân gạt nhẹ để lấp kín hạt .
Thấy Chu Nhượng đầu , Tô Nam ngước khuôn mặt trắng ngần, nghiêng đầu : "Em đang giúp đấy, như thế sẽ nhanh hơn, chúng thể về ăn cơm sớm hơn."
Chu Nhượng khẽ nhắm mắt, nhẹ giọng đáp: "Ừ", nhanh chóng tăng tốc. Động tác mạnh mẽ của lộ rõ những đường nét cơ bắp lớp áo đen, chẳng mấy chốc xới xong một hàng rãnh đất.
Lúc , Tô Nam mới chậm rãi rải xong nửa luống hạt.
Chu Nhượng hề giục cô, chỉ lặng lẽ tiếp tục xới đất, động tác nhanh nhẹn, cơ thể như tràn đầy năng lượng, dường như cảm thấy mệt chút nào.