Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 163: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:52:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Nhượng mỉm , nhẹ nhàng vỗ tay cô và thì thầm: "Đợi khi hết công việc, sẽ đưa em lên huyện ăn món ngon."

"Anh đấy nhé!" Tô Nam lập tức giơ ngón tay út, móc nghéo với ngón tay út của , đôi mắt ánh lên niềm vui. Sau khi thu tay , cô cảm thấy bữa ăn mặt cũng còn khó nuốt đến thế.

Thấy cô vui vẻ trở , Chu Nhượng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm đưa quyết định.

Sau khi ăn xong, thời gian việc buổi chiều cũng gần kề, Tô Nam đưa ấm nước cho Chu Nhượng qua nhà họ Tiêu.

Ngay khi Tô Nam rời , Dương Phượng cũng bước khỏi nhà vệ sinh.

cau mày, bịt mũi , cúi đầu ngửi quần áo của , lập tức mùi hôi thối thể diễn tả nổi xộc thẳng mũi. Mùi hôi thối khủng khiếp đó thậm chí còn át cả mùi hương thơm tho mà cô thoa lên.

"Cái quái gì thế , gì mà lâu , giờ mới ngoài ." Dương Phượng lẩm bẩm liếc bóng lưng của Tô Nam, đó cô vội vã lấy hộp thiếc nhỏ và nhanh chóng bôi lên tay và mặt.

Khi ngửi thấy mùi hôi giảm bớt, Dương Phượng mới vênh váo về phía ký túc xá nữ.

Vừa đẩy cửa phòng , cô phát hiện đều ngủ trưa dậy và đang mặc quần áo. Thấy Dương Phượng bước , ai quan tâm đến cô , đều việc của .

Chỉ Chung Tiểu Điệp lim dim mắt hỏi mơ màng: "Cô rơi xuống hố phân ?"

"Cô đang linh tinh gì thế?" Dương Phượng tưởng rằng mùi hôi vẫn còn nên hoảng hốt kéo vạt áo lên và hít thử.

"Haha, tớ chỉ thấy lâu quá, mãi mới , bốc mùi ." Chung Tiểu Điệp khúc khích, đó đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, nhịn mà nắm lấy tay Dương Phượng: "Sao hôm nay thơm thế?"

Nói , cô còn ghé sát má Dương Phượng, ngửi ngửi, mùi hương càng nồng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-163-a.html.]

, Chung Tiểu Điệp ngạc nhiên hỏi: "Cậu thoa cái gì lên mặt đấy? Vừa thơm mịn, cho tớ bôi thử với!"

Nói xong, cô định thò tay túi Dương Phượng.

Dương Phượng vội vàng gạt tay Chung Tiểu Điệp , vẻ mặt tự nhiên: "Chẳng bôi gì cả, ngửi nhầm ."

Rồi cô đắc ý : "Tớ vốn dĩ là tự nhiên mà, thể là do mùi hương cơ thể chăng."

Ai ngờ, Chung Tiểu Điệp liền bật , "Phì" một tiếng: "Cô á, tự nhiên với hương cơ thể , ba tuổi còn tin nổi !"

Cả hai quen lâu, chẳng lẽ còn hiểu rõ đối phương? Da của Dương Phượng đen nhiều tàn nhang, khô ráp, nứt nẻ, mùa thu đông còn lười tắm, lúc nào cũng mùi khó chịu.

" chuyện với cô nữa." Dương Phượng hừ một tiếng, vội vàng giấu hộp thiếc nhỏ , đôi co với Chung Tiểu Điệp thêm nữa, cô chỉ chấm dứt cuộc trò chuyện.

rõ ràng Chung Tiểu Điệp ý định dừng , cô gọi cả Tần Hiểu Lan và Tô Điềm Điềm .

"Hiểu Lan, Điềm Điềm, hai đây, ngửi thử xem, mặt Dương Phượng hôm nay thơm lắm ?" Ánh mắt Chung Tiểu Điệp lộ rõ vẻ tham lam.

ngẫm nghĩ kỹ , chắc chắn Dương Phượng bí mật lấy món đồ gì , giấu giếm cho cô dùng. Nếu , đừng trách cô gọi đến để phanh phui.

Chung Tiểu Điệp cất tiếng gọi, trong phòng đều tò mò về phía cô.

Dương Phượng thơm á? Chuyện gì thế ? Mặt trời mọc từ phía Tây ?

"Tiểu Điệp!" Dương Phượng thấy đều về phía , tức giận nghiến răng nghiến lợi.

 

Loading...