thời kỳ chiến tranh, hai ông chia tay vì sự điều động nhân lực. Một ở Tây Bắc, về quê ở Tiêu Gia. Có một thời gian họ mất liên lạc, nhưng đó tìm thấy . Hai gia đình cũng qua thường xuyên, nhưng từ khi những lớn trong nhà qua đời, sự liên lạc dần dần ít .
Dù , hôn ước vẫn còn. Hoàng Bình Bình là cố chấp, cô tin rằng phận của định sẵn là trở thành vợ của , dù sống c.h.ế.t cũng theo hôn ước . Thế là côấy quyết định chụp một tấm ảnh để gửi cho , cho thấy vị hôn thê của trông .
Cô chụp ảnh ở huyện vì gửi cho . Và trong một đám cưới, thấy cô dâu trang điểm quá nên mới tìm đến Tô Nam nhờ trang điểm.
Nghe xong câu chuyện, Tô Nam thể hiểu nổi, tại coi trọng hôn ước từ thời phong kiến đến mức , thậm chí sẵn sàng lấy ai khác ngoài đối phương.
Nhất là theo lời kể của Hoàng Bình Bình, cả hai thậm chí từng gặp mặt, và thái độ mập mờ của bên nam cho thấy hề cưới cô .
Nếu thực sự giữ hôn ước, chắc chắn để Hoàng Bình Bình đến tận 20 tuổi mà vẫn động thái gì.
Ở thập niên 70 , con gái ở nông thôn và thành thị thường kết hôn sớm, 20 tuổi xem là quá tuổi kết hôn. Những cùng lứa với cô khi con .
"Cậu thật sự lấy ?" Tô Nam suy nghĩ một lúc, quyết định khuyên nhủ cô gái .
Nghe , Hoàng Bình Bình vỗ tay, khẳng định: "Tất nhiên . Sau khi gửi ảnh, sẽ bắt tàu hỏa tìm ."
"Đi tìm ?" Tô Nam tròn mắt, ngạc nhiên.
" , chứ? Mặc dù xa bao giờ, nhưng tin chắc sẽ tìm đúng nơi." Hoàng Bình Bình hài lòng với sự kinh ngạc của Tô Nam.
"..." Cô gái đúng là gan to bằng trời.
Tô Nam cắn môi, Hoàng Bình Bình với ánh mắt thể tin nổi. Cô gái quả thật gan , dám một lên Tây Bắc tìm vị hôn phu từng gặp mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-171-a.html.]
"Gia đình đồng ý ?"
"Có chứ, họ ủng hộ."
" suy nghĩ thật kỹ. Đây chuyện nhỏ, nếu gặp kẻ đường thì ?" Tô Nam cảm thấy vẫn cần nhắc nhở cô.
"Không cần lo, tàu quen của gia đình , họ sẽ chăm sóc ." Hoàng Bình Bình vỗ vai Tô Nam, đưa mắt hiệu yên tâm.
"Thôi ." Tô Nam gì hơn nữa, tính toán việc cả , khuyên nữa cũng vô ích.
"Thanh niên trí thức Tô, chuẩn lên huyện ."
"Vậy về trạm thanh niên trí thức đây." Tô Nam cô đang ám chỉ tiễn khách, nên cô dậy chào tạm biệt.
Tô Nam xách hộp đựng đồ trang điểm về trạm thanh niên trí thức. Lúc , ai ở trạm cả, đều việc. Cô hiếm khi yên tĩnh như , liền đổ lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
chỉ vài giây , cô bỗng nhớ hộp kem tuyết hoa biến mất một cách bí ẩn, nên khóa kỹ cửa sổ chui gian riêng của .
Những món đồ thuộc về gian sẽ tự động vị trí ban đầu, vì Tô Nam cẩn thận để riêng chúng khu đất trống gần hồ linh tuyền.
cô tìm mãi vẫn thấy hộp sắt nhỏ đó.
"Lạ thật, để nhỉ?" Tô Nam gãi đầu, cau mày nghĩ ngợi.
Có khi nào vô ý rơi ở ? Rõ ràng hôm đó nhớ là để nó hộp đồ tre mà.