La Quỳnh Chi chống nạnh, n.g.ự.c phập phồng vì giận dữ. Thấy cái chổi lớn chân, bà cầm lên, mắt trợn trừng như sẵn sàng xông lên đánh .
“Bà chắc là bà nội của cô Tiếu đây. hết những gì cần với cháu bà , giờ xin phép cáo từ.” Mẹ Thẩm vẻ thô lỗ của La Quỳnh Chi mà mắt, bà lắc đầu định rời .
“Dì , con hiểu ý của dì , nhưng xin dì để Thẩm Mộc tự với con.” Tiếu Phương Vân thẳng , lau khô nước mắt, giọng kiên quyết.
Nghe , Thẩm cau mày, cô . Nếu Thẩm Mộc thể tự những lời đó, bà còn cần đích đến đây ?
“Thẩm Mộc nghĩ gì quan trọng. Quan trọng là cả nhà chúng cho phép cô bước chân nhà họ Thẩm.”
La Quỳnh Chi càng mở to mắt hơn, ngạc nhiên hỏi: “Phương Vân, chuyện là ?”
Nhìn vẻ mặt hiểu chuyện của La Quỳnh Chi, Thẩm khẽ nhếch môi khinh bỉ: “Hóa hai đứa chúng nó yêu mà chẳng ai trong gia đình .”
“Yêu ?” Cây chổi trong tay La Quỳnh Chi rơi xuống đất, bà dám tin, Tiếu Phương Vân.
Thấy Tiếu Phương Vân cúi đầu tránh ánh mắt của , La Quỳnh Chi rằng những gì phụ nữ là sự thật. Liên kết điều bà , bà lập tức hiểu bộ sự việc.
Vừa thương cháu gái, chút bực bội vì che giấu.
“Bà cần những lời xúc phạm như . Nhà chúng đến mức cầu xin cho con gái gả . Bà tưởng ai cũng thèm lấy con trai bà ? Hừ! cho bà , hôm nay bà chuyện , đến, chúng cũng mở cửa .”
La Quỳnh Chi kéo Tiếu Phương Vân lưng, chỉ thẳng mặt Thẩm và mắng chửi.
“Ha, thế thì càng .” Mẹ Thẩm lạnh lùng , chỉ thấy đối phương đang cứng đầu mà thôi.
“Cút khỏi nhà ! Nhà hoan nghênh bà!” La Quỳnh Chi nhặt cái chổi lên, quét về phía chân Thẩm như quét rác.
“Này, bà đang gì đấy?” Người tài xế tiến lên, quát lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-178-a.html.]
“Đi thôi.” Mẹ Thẩm ngăn tài xế , chỉnh cổ áo, Tiếu Phương Vân thật sâu rời .
Sân nhà họ Tiêu cuối cùng cũng trở yên bình như xưa.
La Quỳnh Chi ném cái chổi xuống đất, tạo một tiếng “bụp” lớn.
Ngay đó, Tiếu Phương Vân quỳ sụp xuống, cúi đầu lau nước mắt.
Tô Nam thấy cảnh , suýt nữa chân cô mềm nhũn mà quỳ theo.
Ồ, bà cụ quả thật hai bộ mặt.
"Bắt đầu từ khi nào?" La Quỳnh Chi chỉ đầu Tiếu Phương Vân, cảm giác như bà đang trách cô cháu gái vì nên chuyện.
"Vài tháng ." Tiếu Phương Vân nghẹn ngào, đơn giản kể chuyện.
Tô Nam và Lưu Ngọc bên cạnh, dám phát tiếng động, cúi đầu đóng vai những vô hình.
"Sao cháu vô dụng như ? Người đến tận nhà chửi, mà cháu cứ để họ chửi thế ? Bình thường theo bà mà học tí tính cách nào của bà hả?" La Quỳnh Chi vòng tay lưng, tức giận .
" dù đó cũng là của mà..." Tiếu Phương Vân lí nhí, cuối cùng chỉ thốt câu .
Trong đầu cô ngừng hiện lên những lời Thẩm , tim như ai bóp nghẹt, thở trở nên gấp gáp.
“Chẳng cháu chỉ gả thành phố, thoát khỏi phận lấy một đàn ông nông thôn ?”
“Tham lam vinh hoa, bám lấy con trai buông gì? Nếu đồng ý, thì dù Thẩm Mộc mười cái gan cũng dám cưới cháu.”
“Còn trẻ thì gì cũng , nhưng cứ bắt chước trèo cao, cháu nghĩ như sẽ giúp cha mặt mũi ?”