"Ôi, thế đúng , lỡ họ gặp chuyện lớn thì , đừng lo chuyện khác."
"Anh đang qua đây, thôi, thôi."
Chu Nhượng thu ánh mắt lạnh lùng, khẽ nhắm mắt, cằm tựa lên đỉnh đầu Tô Nam, giọng dịu dàng vang lên: "Nam Nam, đừng . Có chuyện gì cứ với , sẽ giải quyết."
"Anh sẽ luôn về phía em, đừng lo, ở đây, sẽ luôn bên em."
Nghe những lời , Tô Nam dần ngừng , chỉ còn tiếng thút thít. Cô dụi mặt n.g.ự.c , lau nước mắt chậm rãi ngước lên.
"Trông em bây giờ lắm ?" Câu hỏi bất ngờ khiến Chu Nhượng ngẩn , cô, bối rối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nam đẫm nước mắt, đôi mắt to tròn sưng húp, đôi môi cắn nhẹ, trông tội nghiệp đáng yêu. toát lên vẻ thanh thuần đầy sức sống, xen lẫn chút yếu đuối khiến khác chỉ bảo vệ.
Khoảnh khắc khơi dậy trong cảm giác che chở và khát khao đến lạ lùng. Cổ họng Chu Nhượng khẽ động đậy, nhận đang suy nghĩ đúng lúc, vội vàng nhíu mày, âm thầm trách bản .
Thấy trả lời, Tô Nam môi cong lên, mắt ngân ngấn nước, như thể sắp nữa.
"Không , ." Chu Nhượng vội vàng đáp , dùng ngón tay lau những vệt nước mắt còn sót nơi khóe mắt cô.
"Thật ?" Tô Nam vòng tay ôm lấy cổ Chu Nhượng, nhẹ nhàng hỏi hỏi ba .
Mỗi hỏi, cô kéo thêm một bước, cho đến khi cả hai ở một góc khuất trong con hẻm tối mới dừng .
Nơi thật thích hợp để chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-182-a.html.]
Tô Nam để ý đến nơi từ . Đó là một góc khuất, một cột chắn ở lối , vì nếu ai cố tình gần, sẽ ai thấy hai ở đây.
"Anh thật sự sẽ mãi mãi về phía em chứ?" Tô Nam thẳng mắt Chu Nhượng, giọng nghiêm túc. Khi cô , thở ấm áp phả cổ , tạo nên những đợt sóng cảm xúc.
Cô gần như bám cả lên Chu Nhượng, may mà khỏe mạnh, nếu là đàn ông yếu ớt, cả hai chắc ngã xuống đất .
"Anh , lời bao giờ đổi." Chu Nhượng cũng thẳng mắt Tô Nam, trịnh trọng tuyên bố.
Mắt Tô Nam rưng rưng nước, nhưng khóe môi cô khẽ nhếch lên, gật đầu mạnh.
"Đừng lừa em."
Vừa dứt lời, cô nhón chân lên và đặt một nụ hôn lên môi .
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, ánh nắng len lỏi qua các khe hở chiếu xuống vài mảng rêu xanh ở góc tường. Một đôi nam nữ đang ôm hôn , ẩn trong bóng tối, tiếng thở gấp vang lên khe khẽ.
Tô Nam nắm chặt lấy cổ áo của Chu Nhượng, đôi mắt mơ màng long lanh nước. Cô định rời để thở, nhưng kéo . Chu Nhượng tựa lưng tường, một tay ôm lấy eo cô, tay đặt gáy, hôn cô thật sâu như thể bao giờ rời khỏi đôi môi .
Tô Nam định lên tiếng gì đó, nhưng hé môi chiếm lấy cơ hội. Không kìm nén , cô phát một tiếng rên nhẹ, ngay lập tức, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi tai cũng đỏ rực. Trong thoáng chốc, cô còn thấy một tiếng khẽ trầm ấm. Xấu hổ và tức giận, Tô Nam giơ chân lên, cố ý cọ nhẹ phần bụng của Chu Nhượng.
Chỗ đó... nhỏ chút nào! Bị phản ứng của chính dọa cho hoảng, Tô Nam vội đẩy , ôm lấy đôi môi sưng đỏ của lùi một bước.
Bị đẩy bất ngờ, Chu Nhượng ngẩn trong giây lát, khi nhận thức chuyện gì đang xảy , lưng , vẻ mặt giấu sự ngượng ngùng. Anh chẳng thể trách ai, chỉ trách Tô Nam quá quyến rũ, thể kìm nén những phản ứng tự nhiên như .