Tô Nam vỗ nhẹ khuôn mặt nóng ran của , khẽ hắng giọng hỏi với chút ngại ngùng: "Anh... chứ?"
Đây là đầu tiên hai hôn say đắm như . Dù rằng đang ở ngoài đường là thích hợp, nhưng cảm giác thật tệ, cứ như mở một cánh cửa mới của thế giới. Cô ngờ Chu Nhượng ... mạnh mẽ đến thế!
Tô Nam kìm , liếc tấm lưng rộng lớn của Chu Nhượng, ánh mắt trượt xuống m.ô.n.g . Vai rộng, eo thon, đúng là ưu thế trời sinh, thêm sức khỏe cường tráng nữa, trời ạ...
Là một cô gái hiện đại, từng xem qua những video "đánh mặc quần áo", Tô Nam nhịn mà bước lùi một bước. Cô khẽ chạm eo và nuốt khan, tự hỏi: "Làm đây, sợ !"
Chu Nhượng hề trong đầu Tô Nam đang nghĩ gì. Anh đang cố hít thở sâu để hạ bớt sự phấn khích trong , và thầm cầu nguyện cho cơ thể mau chóng bình tĩnh . Nghe thấy giọng rụt rè của Tô Nam, yết hầu chuyển động, giọng trầm đáp : "Anh , đợi chút."
Tô Nam khẽ "ừm" một tiếng. Cô để ý thấy chiếc áo sơ mi đen của Chu Nhượng đầy bụi bẩn, lẽ là do lúc nãy dựa tường, nên cô tiến lên phủi bụi giúp , : "Chắc là... do lúc nãy cọ tường."
Nói đến đây, ngay cả một mặt dày như Tô Nam cũng ngừng đôi chút vì ngượng, đó mới tiếp tục.
Ai ngờ, khi tay cô chạm Chu Nhượng, rùng né tránh.
"Hả? Nhạy cảm thế ?" Tô Nam thầm nghĩ, lẽ là do "thời điểm đặc biệt". Cô khẽ rụt tay , lưng về phía Chu Nhượng, khẽ đá mấy viên sỏi nhỏ chân.
"Vậy... từ từ bình tĩnh nhé."
"Ừ."
Lần đầu gặp tình huống ngượng ngùng thế , Chu Nhượng thật sự đặt tay cho đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-183-a.html.]
Cả hai cứ im lặng, lưng về phía .
Một lát , Tô Nam mở miệng, bắt đầu giải thích về tình huống hôm nay, nhưng tất nhiên là tình huống bịa . Cô thể thật với Chu Nhượng rằng thế giới thực là một cuốn sách, và cô chỉ là một nhân vật phụ, còn cũng chỉ là một nhân vật mờ nhạt.
"Hôm nay em một lên thị trấn, định tìm xem nơi nào tuyển thợ trang điểm hoặc tuyển , nhưng mới một lúc thì cảm giác như theo dõi."
Nghe đến đây, Chu Nhượng ngay lập tức , nắm lấy vai Tô Nam, khẽ vuốt đầu cô để an ủi. Đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo và tức giận, như thể sẵn sàng tìm kẻ theo dõi để xử lý.
Nhìn thấy biểu cảm của , Tô Nam cảm thấy chút chột . Cô cúi đầu, nhưng trong mắt Chu Nhượng, hành động đó khiến cô trông giống như hoảng sợ, vì thế kéo cô lòng chặt hơn.
Tô Nam hít một sâu, tiếp tục kể: "Em sợ lắm, nên cứ thẳng về phía , tình cờ va . Em kìm nên mới bật . Em thật vô dụng, cứ mãi như thế."
"Sao vô dụng chứ? Tô Nam của là cô gái dũng cảm nhất." Chu Nhượng quả quyết .
"Thế còn ? Hôm nay trở về ? Sao một , ai trong đoàn công tác cùng ?" Tô Nam lập tức chuyển chủ đề, tránh để Chu Nhượng hỏi thêm về vụ theo dõi, sợ cô sẽ lộ tẩy.
Không ngờ, Chu Nhượng chỉ trả lời vài câu đơn giản, tiếp tục hỏi về diện mạo của kẻ theo dõi.
"Hắn trông thế nào?"
Tô Nam lúng túng giả vờ suy nghĩ, bộ tội nghiệp lắc đầu: "Em sợ quá nên quên mất ."
Chu Nhượng khẽ cau mày, điều khiến việc tìm trở nên khó khăn hơn.