Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 184: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:53:57
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nếu em nhớ thì nhất định với ." Chu Nhượng quên dặn dò, lo lắng.

"Vâng." Tô Nam ngoan ngoãn gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô sẽ bao giờ nhớ kẻ theo dõi đó.

"Thế giới đầy rẫy nguy hiểm, em xinh , dễ khiến kẻ chú ý. Từ giờ trở , nếu lên huyện, hãy để cùng, hoặc rủ bạn bè theo, và nhớ ở làng cũng chủ quan, đừng hành động một ."

Chu Nhượng cẩn thận dặn dò từng chi tiết, Tô Nam cũng chăm chú lắng .

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Nhượng cũng lấy bình tĩnh.

"Em ăn sườn xào chua ngọt ở nhà ăn quốc doanh!" Tô Nam tươi, đầu Chu Nhượng .

"Được." Anh mỉm chiều chuộng đáp.

"Anh , sáng nay em ăn một hết, khiến phục vụ viên tin nổi em ăn ít như ."

Vừa , Tô Nam luyên thuyên kể về những chuyện xảy sáng nay, nhắc đến việc cô trở thành chuyên gia trang điểm nổi tiếng trong làng.

Chu Nhượng vẫn kiên nhẫn lắng , thỉnh thoảng hỏi thêm đôi điều.

Khi thấy Tô Nam hớn hở kể về công việc trang điểm, nhớ vẻ mặt ủ rũ của cô mỗi đồng việc. Một ý tưởng dần nảy trong đầu .

Thôi, chờ khi chuyện rõ ràng cho cô , nếu đổi thì , còn nếu thì sợ cô mừng hụt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-184-a.html.]

Sau khi hai ăn uống no nê ở nhà ăn quốc doanh, đến lúc trở về làng thì Chu Nhượng rằng còn một việc cần , Tô Nam cùng.

Khi họ cùng rẽ qua nhiều con ngõ, đến một ngôi nhà hai tầng sân nhỏ, Tô Nam giấu nổi sự thắc mắc: "Đây là ?"

"Anh thuê nó từ Cục Nông nghiệp." Chu Nhượng trong lúc mở cổng.

Tô Nam chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng đơn vị thiếu nhà ? Làm gì còn thừa nhà mà cho thuê ?"

Hiện nay, vấn đề nhà ở căng thẳng, vì nhà cửa đều là tài sản công và phép mua bán tự do, chỉ thể chờ đơn vị phân chia. Mà điều kiện để phân nhà khắt khe, ít ai thể đạt . Nhiều gia đình thành phố sống trong cảnh chật chội, ba thế hệ cùng chung một nhà, đến mức đủ chỗ, trải giường sàn nhà để ngủ. Thậm chí, so với cuộc sống ở thành phố, ở quê khi thoải mái hơn, ít nhất còn thể xin phép chính quyền làng để xây nhà rộng hơn.

Chu Nhượng nhẹ, giải thích: "Ngôi nhà đây là của một cán bộ nghỉ hưu. Sau khi ông về quê sinh sống, nhà bỏ trống, ai ở. Đơn vị còn ai cần dùng đến, nên họ quyết định cho thuê , nhưng chỉ dành cho nhân viên nội bộ thôi."

Tô Nam gật gù, cảm thấy đúng là duyên với những thứ "hiếm khó tìm". Ngôi nhà hai tầng , với sân vườn nhỏ xinh và yên tĩnh, thật sự là một nơi lý tưởng để sống. Cô nhịn mà khen ngợi: "Căn nhà quá, đúng là mắt chọn nhà đấy!"

Chu Nhượng cô bằng ánh mắt đầy yêu thương, nhẹ nhàng đáp: "Nếu em thích, chúng thể sống ở đây."

Tô Nam đỏ mặt, bối rối mặt : "Ai thèm ở với chứ!"

Chu Nhượng bật thành tiếng vẻ ngượng ngùng của cô. Sau đó, nắm tay Tô Nam dẫn cô trong nhà. Bên trong xa hoa nhưng gọn gàng, đủ thứ cần thiết. Tô Nam dạo khắp nơi, trong lòng ngừng khen thầm sự chu đáo của Chu Nhượng.

"Anh tính toán hết đúng ? Định giấu em đến bao giờ nữa đây?" Tô Nam ngước lên Chu Nhượng, trong mắt hiện rõ vẻ tò mò.

 

Loading...