Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 193: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:56:14
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi chuyện bắt đầu từ hộp kem tuyết mà Tô Nam mất.

Hôm nay, ban đầu Lưu Ngọc định cùng Tô Nam lên huyện, nhưng vì mảnh đất cô phân công vẫn thành nhiệm vụ, cô quyết định ở xong để kiếm thêm điểm, thế nên thể cùng Tô Nam.

Buổi trưa, khi xong việc, đường từ ruộng về, cô tình cờ thấy Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp lén lút về phía bờ sông, Lưu Ngọc cảm thấy chuyện chẳng lành nên quyết định bám theo.

trốn bụi cỏ và thấy Dương Phượng lấy một hộp kem tuyết từ trong túi áo, đó cùng Chung Tiểu Điệp mỗi múc một ít bôi lên mặt.

Vì thường xuyên ở bên Tô Nam, giúp cô trang điểm, Lưu Ngọc nhận ngay đó là hộp kem tuyết giống hệt của Tô Nam, trong lòng cô dấy lên một chút nghi ngờ.

Liệu hộp kem tuyết của Tô Nam mất mà Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp trộm mất .

Ngay đó, cuộc đối thoại giữa Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp xác nhận đúng nghi ngờ của Lưu Ngọc.

“Dùng tiết kiệm thôi, vốn dĩ còn nhiều.”

“Sợ gì chứ, dùng hết thì lấy một hộp khác từ chỗ Tô Nam là .”

dám , suýt phát hiện .”

“Cô là suýt thôi mà, phát hiện ? Sợ gì, dạo gan bé thế?”

Nghe đến đây, Lưu Ngọc hiểu rõ chuyện. Tim cô đập loạn xạ, chỉ nhanh chóng trở về báo tin cho , kể cả cho Tô Nam .

ngờ, đám cỏ khô mùa đông nhiều quá, cô để ý chân cành cây khô, bước chân lên thì phát tiếng động lớn.

“Ai đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-193-a.html.]

Quả nhiên, sự hiện diện của Lưu Ngọc ngay lập tức Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp phát hiện.

Lưu Ngọc đầu bỏ chạy, nhưng chạy xa Chung Tiểu Điệp túm lấy áo. Trong lúc giằng co, hai đẩy qua đẩy , cộng thêm việc Dương Phượng một bên kéo lệch sức, Lưu Ngọc đẩy mạnh một cái, vững nên ngã nhào.

Trớ trêu , bên cạnh là một lớp lá khô mỏng manh, khi Lưu Ngọc - một trưởng thành - ngã xuống, lớp lá sụp đổ , khiến cô rơi thẳng xuống dòng sông chảy xiết.

Nước sông mùa đông lạnh buốt thấu xương, rơi xuống cảm thấy tê cứng. Huống hồ dòng sông sâu, mà Lưu Ngọc từ nhỏ sống ở thành phố, bơi, cô ngừng vùng vẫy trong nước, lên xuống liên tục.

“Cứu , cứu mạng!” Lưu Ngọc ngừng cầu cứu hai bờ, nhưng chẳng hề nhận sự giúp đỡ nào.

Họ chỉ lạnh lùng , rõ ràng ý định tay cứu.

Trái tim Lưu Ngọc chìm xuống đáy vực, tuyệt vọng tràn ngập tâm trí cô, sức lực dần cạn kiệt, và dòng nước cũng cuốn cô càng lúc càng xa khỏi bờ.

Ngay khi cô sắp chìm xuống đáy sông, bỗng nhiên một tiếng thét từ đằng xa, một bóng đẩy Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp , lao thẳng xuống nước và kéo Lưu Ngọc lên.

Lưu Ngọc cố mở mắt, nhận đó chính là trong lòng - Vương Hoằng Chí. Cô mừng rỡ, lo lắng.

Dòng sông ở thôn Tiêu Gia rộng sâu, dòng nước xiết. Vương Hoằng Chí dùng hết sức lực mới bơi một đoạn ngắn.

“Đừng lo cho em, mau tự bơi bờ , xin đấy.” Lưu Ngọc đau đớn hét lên, cô liên lụy Vương Hoằng Chí.

“Đừng gì cả, thể bỏ mặc cô một .” Vương Hoằng Chí một tay mạnh mẽ ôm lấy eo Lưu Ngọc, tay còn thì cố hết sức bơi.

Trên bờ, Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp hai đang lênh đênh nước, tim đập thình thịch. Sau khi một cái, Dương Phượng lắp bắp : “Chúng ... chúng gọi đến cứu .”

 

Loading...