Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 194: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:56:17
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Tiểu Điệp do dự một lúc, thấy hai nước chỉ còn nửa cái đầu nổi lên mặt nước, cô nghĩ giờ gọi đến cứu cũng chẳng kịp nữa, liền gật đầu.

“Đi thôi, chúng gọi .”

Sau đó, khi dân làng đến nơi, họ thấy Lưu Ngọc và Vương Hoằng Chí đang cố bám một cành cây, nhờ nước cuốn . khi kéo lên bờ, cả hai gần như kiệt sức.

Nghe đến đây, ai nấy đều nhịn mà buông lời chửi mắng. Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp đúng là chẳng gì.

Đầu tiên là ăn cắp, đó là hại .

báo cảnh sát.” Lưu Ngọc kéo áo Tô Nam, ánh mắt cầu khẩn cô.

“Đợi trời sáng sẽ , đừng lo, kẻ chắc chắn sẽ trừng trị thích đáng.” Tô Nam vỗ vỗ tay Lưu Ngọc, an ủi.

Nghe , Lưu Ngọc như an ủi, chậm rãi nhắm mắt , rơi giấc ngủ.

Mọi thấy , liền rời khỏi phòng bệnh, để gian yên tĩnh cho hai nghỉ ngơi.

Tiếu Hạ Quốc đ.ấ.m mạnh tường, giọng điệu mấy vui vẻ Đinh Mậu: “Tiểu Đinh, thôn giao đội thanh niên trí thức cho quản lý, mà dạo xảy nhiều sự việc tồi tệ thế, nên tự kiểm điểm ?”

Đinh Mậu cúi đầu, giọng trầm xuống: “Chuyện thể chối bỏ trách nhiệm, quản lý những tay , thấy hổ thẹn.”

“Cũng thể trách hết cho Tiểu Đinh, đây là vấn đề về đạo đức cá nhân, gốc rễ hỏng . nghĩ dành thời gian tổ chức một buổi giáo dục tư tưởng cho , để ngăn chặn những chuyện như xảy nữa.” Tiếu Hạ Quân bên cạnh đỡ.

Làng đang bàn bạc, Tô Nam là một bình thường đương nhiên chỗ để lên tiếng, cô ngoan ngoãn phía Chu Nhượng, chăm chú.

Một hồi xôn xao trôi qua, trời khuya, gần đến rạng sáng. Tô Nam kìm ngáp một cái, đôi mắt dần sụp xuống, tiếng bàn bạc của họ chẳng khác nào bài hát ru, khiến cô buồn ngủ díu cả mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-194-a.html.]

Chẳng mấy chốc, đầu cô gật gù như gà mổ thóc, đột nhiên mất thăng bằng, ngã lưng Chu Nhượng.

Lập tức, cơn buồn ngủ của Tô Nam tan biến phần nào, cô mím môi, dùng tay xoa trán đỏ lên một mảng lớn, đáng thương ngước lên Chu Nhượng, trách móc: “Lưng của cứng thế chứ? Đáng ghét quá.”

Giọng cô mềm mại, ngọt ngào, lộ rõ ý tứ nũng.

Khi Tô Nam phản ứng , cô mới nhận xung quanh im lặng đến lạ thường, bốn đàn ông lớn tuổi đều đang ngơ ngác cô.

“Em buồn ngủ quá.” Tô Nam buông tay xuống, ho khan vài tiếng, giải thích một cách nghiêm túc.

“Muộn , buồn ngủ là bình thường mà, ha ha ha.” Đinh Mậu ngượng ngùng chữa cháy.

“Để hỏi xem giường trống .” Chu Nhượng đưa tay lên chạm nhẹ lưng , chút hối hận. Lưng rắn chắc do tập luyện lâu năm, đúng là khó mà mềm .

“Chúng là đàn ông, cứ ngủ tạm ở đây một đêm, sáng mai sẽ báo cảnh sát, về làng.” Tiếu Hạ Quốc quyết định cuối cùng.

Chu Nhượng gật đầu, đó xuống lầu hỏi cô y tá xem còn giường trống .

Nghĩ đến việc Tô Nam thích sạch sẽ, còn nhờ mua thêm một chiếc khăn mặt, mới phòng và dẫn cô đến phòng bệnh đơn.

Vì phòng bệnh đơn đắt hơn phòng thường nên ít chọn, thế là may mắn một phòng trống cho Tô Nam nghỉ ngơi.

Tô Nam giường, dùng khăn mặt ấm lau qua mặt, đó đưa khăn cho Chu Nhượng.

“Vậy tối nay ngủ ở ?” Tô Nam túm lấy vạt áo của , ngẩng khuôn mặt trắng mịn, hồng hào hỏi.

Chu Nhượng khẽ chớp đôi mắt sâu thẳm, trả lời: “Anh ngủ ngoài hành lang với Đinh và mấy đội trưởng, bệnh viện hết giường trống .”

 

Loading...