“Hả? Trời lạnh thế , sẽ ốm mất.” Tô Nam cau mày.
“Không , trời sắp sáng mà, với chúng là đàn ông, chịu .” Chu Nhượng xoa nhẹ trán cô, nơi vẫn còn đỏ, dịu dàng trấn an.
Tô Nam theo bản năng cọ nhẹ trán bàn tay to lớn của , giống như một chú mèo nhỏ lười biếng.
Hành động phụ thuộc và tin tưởng của cô khiến Chu Nhượng khựng , khóe miệng cong lên mà để lộ ngoài. Anh thích điều , nhưng lẽ chỉ mới cảm nhận nhịp tim dồn dập như trống đánh.
Tô Nam suy nghĩ một lát, thì thầm: “ mà, em sợ ngủ một .”
Đôi tay nhỏ bé của cô cũng bám chặt lấy cánh tay Chu Nhượng, chịu buông.
Chu Nhượng còn kịp gì thì thấy Tô Nam quan sát xung quanh phòng bệnh, đó rụt cổ , giọng sợ hãi gọi: “Nhượng Nhượng.”
Trong căn phòng nhỏ hẹp và yên tĩnh, giọng của cô cứ vang vọng, như đang trực tiếp len lỏi tai . Nghe cách gọi , trái tim Chu Nhượng khỏi run rẩy một chút.
“Ừ, đây.” Yết hầu khẽ nhấp nhô.
“Anh từng qua những câu chuyện ma ở bệnh viện ? Là thế , mỗi bệnh viện đều qua đời, nhưng linh hồn của họ rời mà vẫn ở , canh giữ chiếc giường mà họ khi còn sống, ngẫu nhiên chọn để trả thù.”
Nói xong, Chu Nhượng hề dọa, ngược , Tô Nam tự hoảng sợ. Cô cúi đầu chiếc giường đang , cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chẳng là do gió vì lý do nào khác, ngay khi Tô Nam xong, cửa sổ phía cô đột nhiên bật mở, phát âm thanh lớn, gió lạnh ùa thổi tung tóc cô.
“Á! Á! Á!” Tô Nam hét lên, tay chân luống cuống nhảy bổ lòng Chu Nhượng, hai chân quấn lấy hông , còn hai tay ôm chặt cổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-195-a.html.]
May mà cửa phòng đóng kín, cộng thêm cách âm , nếu thì tiếng hét của cô giữa đêm thế chắc hẳn khiến nhiều hoảng sợ.
Chu Nhượng vội vã thả chiếc khăn ướt đang cầm, đưa tay đỡ lấy cô. Trong lúc luống cuống, vô tình chạm một chỗ mềm mại, khiến cả hai lập tức đỏ bừng mặt. Chu Nhượng nhanh chóng rút tay , chuyển sang ôm lấy chân cô.
“Tô Nam, chỉ là gió thôi.” Chu Nhượng là một tin những chuyện ma quỷ, nên gặp tình huống , vẫn bình tĩnh chút sợ hãi.
Tô Nam thì khác, đây cô tin những thứ tâm linh, nhưng kể từ khi cô đến thế giới , niềm tin của cô d.a.o động.
Tô Nam lắc đầu liên tục, bất kể Chu Nhượng an ủi thế nào, cô vẫn ôm chặt lấy , chịu buông .
Chẳng bao lâu , Đinh Mậu đến tìm Chu Nhượng và thấy cảnh tượng hai như trẻ con đang quấn lấy .
“ là hai đang hẹn hò, nhưng cũng cần tình tứ đến mức chứ? Chu Nhượng, cũng nên chú ý đến ảnh hưởng bên ngoài chứ, nhỡ ai đó thấy thì danh tiếng của đồng chí Tô ?”
Đinh Mậu kiên nhẫn khuyên bảo vài câu.
“Tô Nam ma.” Tô Nam vùi đầu n.g.ự.c Chu Nhượng, nhỏ giọng sợ hãi .
“Hả?” Đinh Mậu rõ, đầy nghi hoặc Chu Nhượng.
Chu Nhượng ôm chặt lấy đầu cô lòng , giọng lạnh lùng đáp: “Không gì , ở đây với cô . Cậu cứ với đội trưởng là sang nhà bạn ngủ ở thành phố.”
Những năm gần đây, phong trào “phê phán mê tín dị đoan” đang diễn rầm rộ, và những câu chuyện ma quỷ là một trong những vấn đề phê phán dữ dội. Chu Nhượng dĩ nhiên thể để Tô Nam nhắc đến chuyện mặt Đinh Mậu.
“Như thế hợp lý .” Đinh Mậu cau mày, đồng tình với Chu Nhượng, gương mặt lộ rõ sự khinh thường, như : “Thì là như thế .”