Chu Nhượng tỏ vẻ lạnh lùng, trừng mắt Đinh Mậu một cái.
Đinh Mậu đành lẳng lặng đóng cửa phòng , rút lui phiền nữa.
Sau khi Đinh Mậu , Chu Nhượng khóa cửa phòng . Ban đầu, định đặt Tô Nam lên giường, nhưng cô nhất quyết chịu chạm giường bệnh, đành bế cô khắp phòng.
Giống như dỗ một đứa trẻ nhỏ ngủ .
Chẳng bao lâu , Tô Nam bắt đầu lim dim, môi nở một nụ và cô khẽ thì thầm: “Chu Nhượng, chắc chắn sẽ là một bố .”
Nghe , Chu Nhượng khựng , cúi xuống cô. Cô nhắm mắt, khuôn mặt thanh thoát, đôi lông mi dài rũ xuống, trông vô cùng bình yên.
“Người bố .”
Chu Nhượng lặng lẽ nhắc , chỉ đơn giản mường tượng đến tương lai với cô, đôi mắt bừng sáng rực rỡ như ánh , khóe môi cũng kiềm mà cong lên.
Trời dần sáng, ánh bình minh bắt đầu ló rạng, nhuốm một dải sáng bạc nền trời. Màn sương mỏng nhẹ nhàng uốn lượn trong gian.
Bệnh viện bắt đầu bận rộn, những bước chân và tiếng trò chuyện ngoài hành lang vang lên ngớt, tuy lớn nhưng cũng đủ để đánh thức Tô Nam.
Cô từ từ mở mắt, đập mắt là cằm của Chu Nhượng. Cảm giác ánh của cô, Chu Nhượng cúi đầu, ánh mắt họ chạm .
“Em dậy ?” Giọng của Chu Nhượng buổi sáng khàn khàn, trầm ấm. Yết hầu khẽ động khi , toát một vẻ quyến rũ khó tả.
Tô Nam ngây ngốc gật đầu, thấy quầng thâm mắt , trong lòng thương áy náy.
Chu Nhượng cả đêm ngủ, chỉ bế cô một đêm ?
“Anh nên nghỉ một lát .” Tô Nam định rời khỏi nhưng vụng về đá trúng chân ghế gỗ. Cô liền cúi xuống, tay ôm lấy chân, đau đến nhăn nhó mặt mày.
“Em ?” Chu Nhượng thấy cũng dậy, nhưng vì cả đêm Tô Nam đè lên, đôi chân tê cứng, suýt chút nữa khuỵu xuống. May mắn là Tô Nam kịp đỡ .
Sáng sớm mà gặp xui xẻo thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-196-a.html.]
Tô Nam nén đau, thầm mắng trong lòng.
“Em , còn thì ?”
“Anh cũng .”
Câu trả lời dứt, cả hai bật .
“Trời sáng , chúng tìm đội trưởng báo cảnh sát nhé?” Chu Nhượng phá vỡ khí ngại ngùng.
“ nghỉ một lát ?” Tô Nam ngập ngừng hỏi.
Chu Nhượng xoa nhẹ mái tóc rối của cô, dứt khoát : “Không cần , buồn ngủ. Cứ để giải quyết chuyện xong ngủ .”
Sau khi dọn dẹp phòng bệnh sạch sẽ, cả hai liền đến phòng bệnh của Lưu Ngọc.
Không ngờ, đội trưởng Tiếu Hạ Quốc và nhanh chóng báo cảnh sát. Thậm chí, cảnh sát hiện đang lấy lời khai ngay trong phòng.
Tô Nam liếc trong phòng, thấy một gương mặt quen thuộc. Đó là viên cảnh sát đến thôn Tiêu Gia cùng với Thẩm Mộc, nhưng thấy Thẩm Mộc.
Thật lạ, từ Thẩm Mộc tìm đến gây rắc rối cho Tiếu Phương Vân, nhiều ngày trôi qua nhưng Thẩm Mộc vẫn xuất hiện nào.
Chẳng lẽ Thẩm Mộc thực sự thuyết phục và quyết định cắt đứt với Tiếu Phương Vân?
Nếu thật sự là , thì Tô Nam còn gì để về hạng đàn ông thiếu trách nhiệm như , thậm chí còn cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng.
Mọi bên ngoài phòng chờ cảnh sát lấy lời khai xong, chẳng bao lâu họ thấy mấy viên cảnh sát ngoài với vẻ mặt trầm tư.
“Vấn đề mấu chốt bây giờ là tìm hộp kem tuyết đó từ tay nghi phạm, như mới coi là vật chứng. Nếu , chỉ dựa lời khai thì thể lập án, chúng cũng thể bắt .”
Trần Minh nhíu mày, với Tiếu Hạ Quốc và về điểm mấu chốt của vụ việc.