Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 197: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:56:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy nếu bọn họ hủy vật chứng , chúng tìm thấy hộp kem tuyết thì ?”

Câu mà Chu Nhượng thốt khiến những đang hăm hở chuẩn về làng lục soát hình.

Tiếu Hạ Quân gãi đầu, khó xử : “Vậy đây?”

“Nếu bọn họ khăng khăng rằng đó là đồ họ tự bỏ tiền mua thì ?” Đinh Mậu cũng nêu lên lo lắng của .

Tô Nam lắc đầu, quả quyết : “Hộp của thêm những thứ khác, mùi hương và chất kem đều độc nhất vô nhị. Ngoài , ai .”

“Vậy thì dễ xử lý , một cách.” Chu Nhượng liếc , đó từ tốn phương pháp mà nghĩ .

Nghe xong, Tiếu Hạ Quốc đập tay xuống bàn, đồng ý: “ thấy khả thi đấy.”

“Em cũng thấy .” Tô Nam lập tức giơ tay ủng hộ.

Trong ký túc xá của thanh niên trí thức ở thôn Tiêu Gia, Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp lo lắng , khiến Tô Điềm Điềm cùng phòng khó chịu chịu nổi, bật lên mắng: “Hai ? Sáng sớm qua !”

“Chúng chỉ lo cho Lưu Ngọc thôi mà.” Dương Phượng gượng, cuối cùng cũng dừng bước và xuống giường.

Nghe , Tô Điềm Điềm khẽ mỉa, châm chọc: “ các cô thiết với họ như thế.”

“Chúng là loại m.á.u lạnh như ai đó.” Chung Tiểu Điệp cũng chịu thua, trợn mắt xuống giường, trùm chăn kín đầu.

Tô Điềm Điềm nghẹn họng, cuối cùng thêm gì nữa, chỉ hừ một tiếng tìm Tần Hiểu Lan.

Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp giường, tâm trí thể bình tĩnh như vẻ ngoài. Cả hai đều đang nơm nớp lo sợ, nghĩ đến việc hộp kem tuyết chôn bên bờ sông mà lòng đau nhói.

Hộp kem đó vẫn còn đến nửa hộp, giờ chôn thật là tiếc quá.

họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cầu mong rằng Lưu Ngọc và Vương Hoằng Chí sớm qua đời để còn gì lo lắng nữa, thể lấy hộp kem mà tù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-197-a.html.]

Đáng buồn , họ chẳng hề cảm thấy chút hối hận nào về việc hại c.h.ế.t hai mạng .

Bỗng nhiên, cửa phòng nữ đẩy . Mọi đều về phía cửa, thấy Tô Nam với vẻ mặt tiều tụy, thất thần bước . Trông thấy dáng vẻ của cô, ai nấy đều đoán chuyện , nhưng vẫn kìm mà tiến lên hỏi thăm.

“Đồng chí Tô, Lưu Ngọc họ thế nào ?”

“Không chứ?”

“Chỉ cô về thôi ? Anh Đinh và ?”

Chẳng hề báo , Tô Nam bất ngờ ôm mặt, thụp xuống và nức nở.

“Sao ? Đừng mà.”

“Có chuyện gì cô cứ , chúng sẽ giúp đỡ.”

Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp tuy gần nhưng cũng dậy. Cả hai , thấy trong mắt đối phương ánh lên sự nhẹ nhõm.

“Tiểu Ngọc…” Cô nức nở đứt quãng: “Tiểu Ngọc… còn nữa…”

Nghe , thở dài, thể tin chuyện .

“Chuyện . Mà t.h.i t.h.ể họ , chẳng lẽ mang về an táng?”

Tô Nam nghẹn ngào : “Anh Tiêu điện báo cho gia đình họ ở thành phố. Chúng đang đợi hồi âm, lẽ đến ngày mai mới đưa về .”

“Vậy . Đồng chí Tô, cô đừng quá đau buồn, nhiều sẽ hại sức khỏe.”

“Chuyện sinh tử là do trời định, chúng thể gì hơn.”

Mọi an ủi, ai nấy đều khỏi buồn bã sự đột ngột của hai bạn thiết.

Dưới sự vỗ về của , Tô Nam cuối cùng cũng bình tĩnh . Cô xuống giường nghỉ ngơi, nhưng một lúc, đột nhiên nhớ điều gì đó và bật dậy, khiến đều giật .

“Sao , Đồng chí Tô?” Ai đó hỏi.

 

Loading...