Tô Nam rơi thêm vài giọt nước mắt, khàn giọng : “ ở thành phố thấy tiệm bách hóa đang thu mua hộp mỹ phẩm dùng hết. Giá cao lắm, một hộp tận năm tệ! mấy hộp trống, tính mang bán, gửi tiền đó cho gia đình Tiểu Ngọc, coi như giúp đỡ một chút.”
“Thật ? Thu mua hộp đắt thế cơ ? Giá đó còn đủ mua hộp mới .” Tô Điềm Điềm đột ngột chen .
“ lừa gì? Không tin các cô cứ lên thành phố hỏi thử.” Tô Nam Tô Điềm Điềm bằng ánh mắt mấy thiện cảm, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Mọi chứ đôi khi vỏ hộp còn đắt hơn cả đồ bên trong, vì họ mới thu mua.”
“Người bán hàng còn bảo chỉ thu mua trong hôm nay thôi, vì vài ngày nữa chỉ mỹ phẩm tăng giá mà ngay cả vỏ hộp cũng sẽ tăng.”
Nghe xong, đều thở dài, bực bội : “Giá vốn đắt mà giờ còn tăng nữa, thật là vô lý.”
“ một cái hộp trống, may quá đây vứt . Đồng chí Tô giúp mang đổi tiền nhé, gửi cho gia đình Lưu đồng chí.”
“ cũng .”
“Thêm nữa, coi như là chút lòng thành.”
Mọi bắt đầu lục tìm hộp mỹ phẩm trống. Ngoại trừ những gia đình thực sự khó khăn, hầu như ai cũng một hoặc hai hộp mỹ phẩm dùng hết, bởi chăm sóc da là nhu cầu thiết yếu của phụ nữ.
Tô Điềm Điềm liếc mắt Tần Hiểu Lan, nhỏ giọng : “Hiểu Lan, cũng hộp trống đúng ? Mau mang đổi tiền .”
“Được thôi, nhưng nhờ vả Tô Nam.” Trong lòng Tần Hiểu Lan, dù c.h.ế.t đói cô cũng nhờ cậy Tô Nam.
Tô Điềm Điềm hiểu ý, : “Tất nhiên cần nhờ cô . Chúng tự bán, để Tô Nam lấy tiền giúp đỡ gia đình Lưu Ngọc. Dù chúng thiết với Lưu Ngọc, cô c.h.ế.t cũng của chúng , tại quyên tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-198-a.html.]
Tần Hiểu Lan gật đầu đồng ý, cô vốn chẳng ưa gì Tô Nam và những xung quanh cô, vì Tô Điềm Điềm xong, băn khoăn cũng biến mất. Cô lập tức bắt đầu tìm kiếm những chiếc hộp trống của .
Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp quan sát từ đầu đến giờ, và ngay lập tức cám dỗ bởi giá thu mua năm tệ cho mỗi hộp. Tuy nhiên, họ bao giờ mua mỹ phẩm, nên hộp trống.
“Chúng đào hộp kem tuyết thôi.” Chung Tiểu Điệp ghé tai Dương Phượng thì thầm.
“Không , nhỡ phát hiện thì …” Dương Phượng do dự.
Chung Tiểu Điệp khoát tay, nhỏ giọng : “ thấy trong đống hộp của Tần Hiểu Lan cái hộp giống hệt của chúng . Nếu ai hỏi, thì cứ là cô gửi đến.”
Thấy Dương Phượng vẫn còn lưỡng lự, Chung Tiểu Điệp tiếp tục khích: “Lưu Ngọc c.h.ế.t , ai còn hộp kem đó là của ai chứ? Cô đừng nhát gan nữa, năm tệ lận, cô mua bao nhiêu thứ ?”
“Được .” Dương Phượng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hai nhanh chóng rời khỏi nhà khi còn đang bận tìm kiếm hộp mỹ phẩm.
Lúc đó, Tô Nam đang ghi lượng hộp của , đột nhiên cô ngẩng đầu lên, cánh cửa khép hờ và khẽ mỉm .
Hai bên bờ sông rộng lớn, mặt nước như một tấm gương di động phản chiếu những hàng cây khô trơ trụi. Mùa đông khiến cảnh vật thêm phần hoang vắng, chỉ còn cây cối xác xơ và cỏ dại, chút đẽ, thậm chí còn gợi lên cảm giác u ám.
Những cơn gió lạnh ngừng thổi, khiến Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp kéo chặt áo bông , rủa thầm tăng tốc bước .
“Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt , lạnh c.h.ế.t mất.” Dương Phượng hắt .