"Ối." Tô Nam ôm bụng, từ từ xuống, tỏ vẻ đáng thương Chu Nhượng.
Nghe thấy tiếng kêu đau của cô, Chu Nhượng lập tức bỏ hết thứ trong tay, chạy tới bên cô, lo lắng cô, luống cuống hỏi: "Nam Nam, em ?"
"Hình như bụng em vấn đề." Tô Nam bắt đầu diễn xuất, nhíu mày, mặt đỏ bừng, như thể cô đang chịu đựng cơn đau dữ dội.
"Chúng bệnh viện." Chu Nhượng dứt lời, liền bế Tô Nam lên, chạy thẳng ngoài.
Tô Nam gọn trong lòng như một con thỏ nhỏ, thể phản kháng, đôi tay rắn chắc như tường đồng vách sắt, cô chẳng thể lay chuyển nổi chút nào.
Chu Nhượng bước nhanh về phía cổng sân, bế Tô Nam tay. Đến khi định kéo cửa để chạy ngoài, Tô Nam vội vàng vỗ cánh tay hiệu dừng .
"Cẩn thận nào," Tô Nam vội vàng ngăn .
Cảm nhận phản ứng mạnh mẽ của cô, Chu Nhượng dừng ngay lập tức, nhíu mày lo lắng: "Em thấy ? Có bế em chạy em thấy khó chịu hơn ?"
"Ừm... thực chắc do em ăn nhiều quá, lẽ vệ sinh sẽ thấy khá hơn," Tô Nam chỉ câu giờ để lỡ mất chuyến xe buýt sáu giờ, cô cũng chẳng còn bận tâm gì đến hình tượng trong mắt Chu Nhượng nữa.
Tiên nữ thì chứ? Tiên nữ chẳng lẽ thể vệ sinh ?
"Ồ ồ."
Nghe , khuôn mặt Chu Nhượng thoáng hiện chút lúng túng. Anh vội vàng đặt cô xuống, gượng gạo chỉ hướng nhà vệ sinh: "Nhà vệ sinh ở đằng , trong đó giấy, em cứ ."
Ngay lúc đó, Tô Nam mới thấy hối hận, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, vành tai thì đỏ rực như sắp nhỏ máu. Cô cúi đầu, lúng túng về phía nhà vệ sinh, rằng vì quá căng thẳng, cô bộ theo kiểu "tay nào chân nấy."
Chu Nhượng nắm chặt tay, đưa lên miệng để che nụ , nhưng đôi mắt cong cong của tố cáo tâm trạng thật sự của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-209-a.html.]
Bước nhà vệ sinh, Tô Nam vỗ vỗ mặt đang nóng rực, chằm chằm đồng hồ. Từng giây từng phút trôi qua, cô thầm cầu nguyện thời gian trôi nhanh hơn nữa.
Bởi vì cô trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng , lẽ ngay cả táo bón cũng lâu như cô.
"Cả mặt mũi mất hết ," Tô Nam nghiến răng, phẫn nộ thì thầm.
"Đợi tí nữa trả thù tất cả nỗi nhục ."
Chẳng nên bắt đầu từ cơ bụng cơ n.g.ự.c nhỉ?
Khi kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ, Tô Nam đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh, bước với vẻ đầy quyết tâm. ngay khi mở cửa, cô đối mặt ngay với ánh mắt sâu thẳm của Chu Nhượng.
Cả hai đều sững .
Tô Nam hối hận vì hành động "tự mãn" của , đành che giấu sự hổ bằng một nụ gượng gạo: "Ha ha ha, em ."
"Ừ, nhưng chúng lẽ lỡ chuyến xe ." Chu Nhượng chỉ đồng hồ tay, vẻ mặt đầy khổ sở nhưng mỉm với một ý đầy ẩn ý.
Tô Nam sặc nước bọt, ho khan hai tiếng, cảm giác như Chu Nhượng hiểu thấu thứ mà . Chắc là tưởng tượng thôi... ừ, đúng , chỉ là tưởng tượng.
Nghĩ , Tô Nam giả vờ lộ vẻ hối , giọng đầy áy náy: "Vậy giờ chúng đây? Chẳng lẽ bộ về? Cách nhất lẽ là qua đêm ở đây thôi."
Chu Nhượng thở dài, đến vuốt đầu cô, bất lực : "Ừ, chắc ở đây một đêm . Em sẽ ngủ ở gian chính, còn sẽ ngủ ở căn phòng nhỏ."
"Hả?" Tô Nam há hốc miệng, theo phản xạ lắc đầu, cảm thấy chuyện chẳng đúng như cô tưởng.
Chẳng lẽ là hai họ sẽ ngủ chung phòng ?