"Ai da,   là  bao giờ gặp  nữa,  chuyện buồn  gì chứ. Dù thế nào, các  vẫn mãi là bạn  của ." Tô Nam ôm chầm lấy hai , nở một nụ .
"Nam Nam, chúng  sẽ nhớ  lắm." Lưu Ngọc ôm  Tô Nam, mỉm  qua những giọt nước mắt.
"Ừ, chúng  sẽ mãi là bạn ." Tiếu Phương Vân đặt tay lên lưng Tô Nam, siết chặt vòng tay ôm.
"Mình còn  về để dự đám cưới của Lưu Ngọc với  Vương nữa, trang điểm và  phù dâu cho  mà." Tô Nam tinh nghịch trêu đùa Lưu Ngọc.
Lời   dứt, khuôn mặt Lưu Ngọc đỏ bừng như quả táo chín.
Mỗi khi nhắc đến chuyện , cô  thể tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng và tim đập loạn nhịp, dù  cô cũng mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn  trẻ.
 may mắn, nhờ câu  bông đùa của Tô Nam,  khí trở nên thoải mái hơn,   bắt đầu chuyển sang trò chuyện vui vẻ.
Tiếu Phương Vân bắt đầu kể chuyện về những đối tượng hẹn hò của , tiếng  vui vẻ lấp đầy căn phòng, xua tan cảm giác buồn bã.
Ngày hôm , Tô Nam cùng Chu Nhượng đến xã để  thủ tục. Trước khi đến, họ ghé qua cửa hàng hợp tác xã gần đó.
Cửa hàng chỉ là một căn nhà đất nhỏ, bên trong chẳng  gì đáng giá, chủ yếu là các nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tô Nam mua vài gói đường trắng lớn và một rổ trứng, định mang tặng cho nhân viên  thủ tục ở xã.
Đường đỏ thời  là món đồ quý giá, vì cần   tem phiếu đường mới mua ,  thường hiếm khi mua.
Dù ở thời nào, việc mang quà biếu khi nhờ   việc vẫn  hơn là  tay . Người   thấy  quà sẽ  đùn đẩy, chậm trễ mà xử lý nhanh gọn hơn.
Mấy thứ  cộng   đáng bao nhiêu tiền, chỉ tiêu tốn vài phiếu đường, mà Tô Nam thì  mê đồ ngọt, nên cũng  tiếc.
Cả hai  nhanh chóng  thành xong thủ tục. Chạy đôn chạy đáo suốt nửa ngày trời, cuối cùng họ cũng  thành  việc  khi mặt trời lặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-219-b.html.]
"Sao mà rắc rối thế chứ." Tô Nam chu môi, ghé sát  tai Chu Nhượng, nhỏ giọng than thở.
Chu Nhượng đang cất gọn giấy tờ  trong cặp,  ,  bật : "Mệt  ? Để  cõng em về nhé?"
"Em  cần , bao nhiêu   thế , còn mặt mũi nào nữa?" Tô Nam khoanh tay, hờn dỗi,   mặt  trêu .
"Vậy thôi." Tuy nhiên, giọng điệu của   chút tiếc nuối, như thể  cô từ chối là một điều vô cùng đáng buồn.
Tô Nam   chọc , cuối cùng cũng  còn cau  nữa.
" cuối cùng cũng xong , giờ chỉ cần mang hồ sơ lên huyện nộp là  thể bắt đầu  ." Chu Nhượng  cất xong tài liệu,  bước theo  Tô Nam rời khỏi cửa trụ sở xã.
" , đúng ." Tô Nam kéo tay áo Chu Nhượng, để  kéo cô . Sau một ngày bận rộn, cô  thấm mệt.
Không ngờ khi   đến cổng, họ  gặp một  quen.
"Anh Tiếu!" Tô Nam là  đầu tiên nở nụ  và chào hỏi.
"Chào thanh niên trí thức Tô, chào thanh niên trí thức Chu." Tiếu Phương Trì cũng  đáp , ánh mắt nhanh chóng liếc qua bàn tay Tô Nam đang nắm lấy tay áo của Chu Nhượng,  đó  .
Bàn tay giấu trong tay áo của   siết  thành nắm đấm.
Đương nhien Tiếu Phương Trì   thấy, đồng tử co ,  môi nở một nụ  chua chát.
"Hôm nay   điều tra thăm hỏi các hộ gia đình trong thôn."
"Ồ, vất vả quá, trời cũng sắp tối , bọn    nhé,  dịp sẽ  chuyện ." Tô Nam    định kéo Chu Nhượng rời .
"Khoan , hai  là...?" Cuối cùng, Tiếu Phương Trì  kìm  mà lên tiếng gọi họ, hỏi  sự nghi ngờ trong lòng .