Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 223: B

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:58:07
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Nhượng lắc đầu, bất ngờ bế bổng Tô Nam lên, cúi đầu cô, mỉm : "Em học cái giọng điệu ? Lạ lùng quá, đắn gì cả."

"Anh xem Lâm Đại Ngọc ? Đây là kiểu châm biếm của Lâm Đại Ngọc đấy." Tô Nam giả vờ dùng giọng điệu yểu điệu, ôm lấy cổ Chu Nhượng, .

"Hồng Lâu Mộng? Anh nhớ Lâm Đại Ngọc thế bao giờ." Chu Nhượng hôn nhẹ lên môi cô, nhướng mày.

"Thôi nào, ít lắm, còn nhiều chuyện ." Tô Nam hừ một tiếng kiêu ngạo, vỗ vỗ mặt .

"Sáng nay ăn gì? Anh nấu cho em." Chu Nhượng đặt cô xuống, chỉnh áo khoác cho cô.

"Em ăn cháo thịt nạc, thêm trứng luộc nữa." Tô Nam chút ngại ngùng đặt món, thấy gật đầu, cô liền chạy góc sân ngắm hoa.

Cái sân vốn bừa bộn và đơn sơ giờ đổi . Ở góc tường một luống hoa nhỏ xây lên, bên trong trồng vài bụi hoa . Màu hồng, trắng, đỏ đan xen, trông vô cùng mắt.

vì mới trồng , nên hoa và lá trông vẫn còn yếu ớt.

Tô Nam xổm luống hoa, thi thoảng chạm tay những cánh hoa, miệng lẩm bẩm: "Các em cố gắng sống đấy nhé, nếu Ngọc Ngọc và Phương Vân đến đây mà các em mặt, họ sẽ buồn lắm."

Những bông hoa là do Lưu Ngọc và Tiếu Phương Vân mua từ một gia đình trong làng, bởi họ Tô Nam thích hoa và . Họ tặng hoa để cô trang trí cho ngôi nhà mới.

Ngoài , họ còn góp tiền mua tặng Tô Nam một chiếc váy đỏ.

Hôm đó, Tô Nam cảm động đến mức rưng rức.

"Chu Nhượng, cần tưới nước cho hoa ? Em thấy lá vàng hết ." Tô Nam thấy một bụi trắng nhiều lá vàng, trong lòng lo lắng, vội vàng hỏi lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-223-b.html.]

"Không cần , lá vàng là bình thường, vài hôm nữa sẽ thôi." Chu Nhượng ở cửa bếp, mặc tạp dề, kiên nhẫn trả lời.

Tô Nam ngắt một chiếc lá vàng, giơ lên mặt Chu Nhượng, ngẩng đầu hỏi : "Thật ?"

"Thật mà." Chu Nhượng xoa đầu cô, nhắc nhở: "Em còn dọn quần áo nữa đấy."

" nhỉ, em đây." Tô Nam kéo tay Chu Nhượng, đặt chiếc lá vàng tay .

Sau đó, cô rửa tay phòng dọn đống quần áo của .

Thấy Tô Nam phân tán sự chú ý, Chu Nhượng chiếc lá vàng trong tay, lắc đầu bếp, tập trung nấu bữa sáng.

Tô Nam thì bắt đầu đổ đống quần áo giường, từng món một treo tủ quần áo mới.

Căn phòng chính cũng đổi . Chiếc tủ cũ và những đồ bàn ghế khác chuyển phòng nhỏ. Vì chỉ Tô Nam sống ở đây, nên thứ đều đơn giản hóa nhưng kém phần tinh tế.

Một chiếc bình phong dùng để ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách nhỏ. Chiếc giường cũng chuyển từ chỗ cửa sổ sát tường, còn bàn trang điểm thì đặt cạnh cửa sổ. Một tủ quần áo mới đặt bên cạnh bình phong.

Cửa sổ còn treo rèm xanh nền trắng, khi ngủ chỉ cần khóa cửa sổ, kéo rèm kín đáo.

Phòng khách nhỏ một chiếc bàn dài và vài chiếc ghế, sát tường là một chiếc tủ gỗ, bên trong chất đầy các món ăn vặt và đồ linh tinh.

Theo thời gian trôi qua, ánh nắng len qua khung cửa sổ mở, chiếu căn phòng, khiến gian bên trong càng thêm sáng sủa và rộng rãi. Sau khi To Nam sắp xếp xong quần áo và lau bụi bàn, vội chạy bếp để giúp Chu Nhượng chuẩn bữa sáng.

vì giúp đỡ, lẽ nên là cô chỉ đến hưởng thụ, vì Chu Nhượng thứ nhanh nhẹn, chỉ một lát chuẩn xong bữa sáng cho cả hai, và Tô Nam gần như giúp gì.

 

Loading...