Cháo thịt nạc màu sắc, hương vị thơm ngon, mềm mịn khiến thể cưỡng . Tô Nam, dù dày nhỏ, cũng ăn hết hai bát lớn mới dừng , phần còn để Chu Nhượng giải quyết nốt.
"Em nấu ăn, mà thể ngày nào cũng qua đây, em đây?" Tô Nam chống cằm Chu Nhượng đang uống cháo.
"Tiệm chụp ảnh cung cấp hai bữa mỗi ngày, ban ngày ăn ở tiệm, buổi tối tan thì em ăn ở nhà hàng quốc doanh. Tiền và phiếu lương thực để trong ngăn kéo bàn trang điểm , em tự lấy mà dùng."
"Nhớ đừng bỏ bữa, đói bụng cho sức khỏe , lời ." Chu Nhượng đặt đũa xuống, ánh mắt chăm chú Tô Nam, cẩn thận dặn dò. Sau đó, còn bổ sung: "Anh đến thì sẽ nấu cho em ăn."
Tô Nam gật đầu, nắm lấy tay Chu Nhượng đang đặt bàn, khẽ : "Em thích món nấu, là tìm cách chuyển lên huyện ?"
Chưa kịp để Chu Nhượng trả lời, Tô Nam chu môi nũng: "Anh thật sự yên tâm để em sống một ở đây ? Anh đến ở cùng em ?"
Chu Nhượng suy nghĩ một lúc giọng trầm: "Anh yên tâm, nhưng cần thêm một thời gian nữa, mới thể chuyển qua đây."
Anh còn nhiều việc cần giải quyết buổi tối, nếu chuyển đến đây mà Tô Nam ở bên cạnh, thì sẽ bất tiện. Đợi một thời gian nữa, chuyện định hơn, tính tiếp.
"Ồ, cũng ." Tô Nam nghĩ rằng chắc Chu Nhượng tìm cơ hội , nên hỏi thêm nữa.
Sau một lúc im lặng, Tô Nam chợt nhớ điều gì đó, liền hỏi: "Thật từ lâu em hỏi, khi đến đây thanh niên tri thức, còn ăn ở chợ đen Thượng Hải nữa đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-224-b.html.]
Động tác uống cháo của Chu Nhượng dừng , ngước mắt Tô Nam, thấy cô vẻ tự nhiên, dường như chỉ đơn thuần tò mò, ý gì khác, gật đầu: "Ừ, nữa."
"Không nữa cũng , đây kiếm kha khá , thật cũng cần mạo hiểm nữa. Bây giờ cả nước đang kiểm tra gắt gao, nhất là nên an phận, bắt thì chuyện đùa ." Tô Nam vỗ n.g.ự.c nhỏ, thở phào nhẹ nhõm. nửa câu thì cô .
Có thể chờ thêm vài năm nữa để buôn bán hợp pháp, lúc đó kinh doanh cá nhân công nhận, lo lắng về việc bắt nữa. Và chỉ cần chăm chỉ, việc kiếm tiền lớn sẽ còn khó khăn.
những lời thể cho Chu Nhượng , nếu truy hỏi, cô sẽ trả lời thế nào.
Nghe , Chu Nhượng sâu mắt Tô Nam, gật đầu, tiếp tục im lặng ăn cháo, nhưng đôi lông mày lớp tóc của thì nhíu chặt.
Thực những điều Tô Nam lý. Trong nhiều năm qua, Chu Nhượng kiếm khá nhiều tiền ở chợ đen Thượng Hải, thể dừng . cam tâm. Anh chấp nhận rằng tất cả những gì của phá hủy, còn đó vẫn thể sống thoải mái, trong khi trốn tránh ở một ngôi làng nhỏ.
Hơn nữa, nếu dừng , thì những em bên sẽ ? Những trong gia đình họ vẫn đang cần tiền để chữa bệnh thì thế nào?
Sau khi ăn sáng, Chu Nhượng giúp dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp và sân vườn, trở về thôn Tiêu Gia, vì còn nhiều việc , thể ngày nào cũng ở huyện cùng Tô Nam.
Dù cả hai đều quyến luyến rời, nhưng họ kiểu để tình cảm xen công việc, đành đau lòng tiễn biệt.