Sau đó, khách hàng lượt đến chụp ảnh tại tiệm, đa là các gia đình. Gần đến Tết, ai cũng lưu giữ kỷ niệm cho một năm qua, và cách phổ biến nhất là chụp ảnh. Tuy nhiên, chi phí cho một bức ảnh đen trắng hề rẻ, giá một tấm là năm tệ, nếu đóng khung thì còn đắt hơn gấp đôi. Vì , hầu hết đến chụp đều là những gia đình thu nhập định ở thị trấn, ăn mặc cũng khá tươm tất, ít ai quần áo của tiệm, điều khiến công việc của Tô Nam nhẹ nhàng hơn.
Chỉ một hai cô bé trang điểm khi thấy mỹ phẩm, nhưng đều lớn trong nhà mắng và kéo . Điều khiến Tô Nam nghĩ đến việc nếu cô thể nhận dịch vụ trang điểm riêng, chẳng sẽ kiếm nhiều tiền hơn ? Dù thì các cô gái thành phố chắc chắn thích hơn những cô gái nông thôn, và tiền nong cũng thành vấn đề.
Ý tưởng chỉ thoáng qua trong đầu cô, vẫn đến mức cô thực hiện ngay.
Khi bận, Tô Nam tán gẫu với Giang Hồng Cầm. Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đến giờ tan .
"Chị về đây, còn đón con nữa, mai gặp nhé." Giang Hồng Cầm vẫy tay chào Tô Nam vội vã xách túi rời .
"Mai gặp ạ." Tô Nam cũng vẫy tay chào Giang Hồng Cầm tiễn chị . Quay , cô bất ngờ đối diện với khuôn mặt của Hạ Thông Kiệt, cô giật , lùi một bước, tay ôm lấy ngực.
"Anh em sợ ?" Hạ Thông Kiệt đẩy gọng kính sống mũi, khuôn mặt sáng sủa, sạch sẽ hiện lên một chút ngượng ngùng.
"Không , chỉ là bất ngờ xuất hiện lưng em, khiến em kịp phản ứng." Tô Nam lịch sự lắc đầu.
Hạ Thông Kiệt gượng, giải thích: "Anh chỉ hỏi em lát nữa về nhà thế nào. Nghe chị Hồng Cầm em sống ở phố Ngô Đồng, tiện đường, em nhờ xe đạp của ?"
Nghe , Tô Nam lập tức từ chối, vội vàng xua tay : "Không cần , em tự về , cảm ơn ."
Nói xong, Tô Nam nhanh chóng lấy túi xách ở quầy, chào thầy Khổng một tiếng rời .
Hạ Thông Kiệt tựa cửa, theo dáng mảnh mai của Tô Nam, trầm ngâm xoa cằm. Mãi đến khi bóng dáng khuất khúc quanh, mới tiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-228-b.html.]
Đợi Hạ Thông Kiệt trong, Tô Nam mới bước từ chỗ ngoặt, cau mày. Anh thật kỳ lạ, ánh mắt cô đầy nóng bỏng, khiến cô thoải mái, giống như một con rắn độc âm u dõi theo.
hành động và lời của Hạ Thông Kiệt chẳng gì bất thường, chỉ ánh mắt là khác thường. Điều khiến cô bắt đầu nghi ngờ liệu quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều quá .
Có lẽ cách thể hiện sự thiện của Hạ Thông Kiệt chỉ khác với bình thường.
Tô Nam sờ gáy, nhận toát đầy mồ hôi lạnh.
Sau đó, Tô Nam ăn tối ở nhà ăn quốc doanh mới về nhà. Khi đến cửa sân, cô đang lấy chìa khóa thì thấy bà Triệu bế một đứa trẻ mũm mĩm về phía .
"Tiểu Tô!" Bà Triệu mắt tinh, thấy Tô Nam nên tươi chào.
"Chào bà Triệu!" Tô Nam cũng chào .
Bà Triệu bế đứa trẻ tới gần, Tô Nam hỏi: "Đi về ?"
"Vâng ạ. Đây là con của nhà ai ? Trông dễ thương quá."
Câu của Tô Nam là khách sáo. Đứa trẻ trong tay bà Triệu mặc chiếc áo bông đỏ mới, nổi bật làn da trắng hồng, cùng với khuôn mặt mũm mĩm và đôi mắt to tròn, trông giống như đứa trẻ bước từ tranh vẽ.
Trong thời buổi , một đứa trẻ mặc quần áo mới và trông mũm mĩm thế , chắc chắn gia đình khá giả và cưng chiều bé lắm.