Quả nhiên,  Tô Nam khen, bà Triệu   khép miệng, khuôn mặt đầy nếp nhăn dồn , hạnh phúc : "Đây là cháu trai của bà, dễ thương chứ? Ai cũng bảo nó xinh, nhưng bà thấy cũng bình thường thôi."
Tô Nam mỉm   đáp,  quá quen với sự khiêm tốn của những bậc ông bà cha .
"Này, sáng nay họ hàng  quê mới mang cho bà một túi khoai lang khô. Bà lấy cho con một ít ăn vặt nhé."
Vừa , bà Triệu  đặt đứa trẻ mũm mĩm  tay Tô Nam. Trước đó, bà  nhận bánh trứng mà Tô Nam tặng, luôn nghĩ cách trả lễ nhưng   dịp. Giờ thì đúng lúc quá.
"Bà   ngay nhé, con bế giúp cháu một chút." Bà Triệu  xong liền vội vã rời .
"Ơ...  cần ."
Thấy bà Triệu chạy xa, Tô Nam đành nuốt  lời từ chối, ngẩn ngơ  đứa bé trong tay, đầu óc vang lên ong ong. Bà Triệu thật vô tư, chẳng sợ cô là  , lỡ mà bán mất đứa cháu  thì bà  tìm ai ?
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Tô Nam co rúm  . Cô vội mở cửa sân, bước  nhà. Cô là  lớn, chịu lạnh một chút  , nhưng nếu đứa bé   cảm lạnh thì phiền toái to.
"Trừ việc phun bong bóng, nhóc còn   gì nữa ?" Tô Nam đặt đứa trẻ bụ bẫm lên giường, xoa xoa cánh tay đau nhức, chống nạnh hỏi.
Đứa bé  hiểu Tô Nam  gì, chỉ thấy cô chỉ tay về phía , tưởng cô đang chơi đùa,  toe toét, đôi mắt híp , tiếng  vang như tiếng chuông bạc khiến Tô Nam tan chảy.
"Trời ơi, dễ thương quá! Lại đây để chị ôm nào!" Tô Nam mỉm ,  lên giường bế đứa bé  lòng,  ngừng nựng nịu.
Lúc thì chọc má, khi thì nghịch lông mi, như đang chơi với một món đồ chơi sống động.
"Sau   cũng sẽ sinh  một đứa bé đáng yêu như thế  chứ?" Tô Nam  khỏi tưởng tượng, nhưng  hình dung  nổi gương mặt đứa bé.
Dù  thì với nhan sắc của cô và Chu Nhượng, chắc chắn họ sẽ  sinh  một đứa trẻ  xí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-229-b.html.]
"Đứa bé gì ?"
Một giọng nam trầm thấp pha chút  cợt vang lên từ cửa. Tô Nam  ngoắt , thấy Chu Nhượng mặc áo đen đang  tựa cửa, mắt  nheo , ánh  đầy ẩn ý.
Không     đó từ bao giờ, cô     .
Nhìn biểu cảm của Chu Nhượng,  lẽ    thấy những gì cô  . Trời ơi,  hổ c.h.ế.t  .
Hai má Tô Nam đỏ bừng, chớp chớp mắt,     gì tiếp. Tim cô đập loạn nhịp, tay vô thức siết chặt đứa bé trong lòng.
"Chẳng  đứa trẻ nào cả,   nhầm ." Tô Nam lắp bắp  xong, liền   trêu đùa  nhóc mũm mĩm trong lòng .
Chu Nhượng  thấy vẻ lúng túng, cố che giấu của cô,  nhịn  mà cong môi . Khi  Tô Nam trừng mắt với ánh mắt như  g.i.ế.c ,  vội đưa tay lên môi để che giấu nụ .
Thấy  như , Tô Nam mới thu  ánh mắt của .
"Đứa trẻ  em lấy ở   thế?" Chu Nhượng bước  phòng,  tiên mở lò sưởi  che khuất  thêm một khúc than,  đó mới  xuống bên cạnh Tô Nam.
Chu Nhượng giơ tay định chọc  cằm của  nhóc, nhưng  chạm  mặt, ngón tay    bé nắm chặt. Cảm giác mềm mại đó khiến Chu Nhượng ngẩn  trong chốc lát,  một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Nhìn thấy một  cứng cỏi như Chu Nhượng   nhóc  mềm lòng trong tích tắc, Tô Nam bật .
"Em nhặt nó ngoài đường về đấy,  nào, dễ thương ?" Tô Nam đắc ý đặt  nhóc  lòng Chu Nhượng, miệng hào hứng bịa  một câu chuyện.
"Khi em tan  về, thấy thằng bé  bỏ rơi ngay  cổng nhà , trông nó tội nghiệp quá nên em đành bế nó về."