Chu Nhượng ôm  nhóc, liếc  Tô Nam đang diễn cảm xúc một cách  sống động, miệng khẽ co giật, nhưng vẫn phối hợp : "Thì  là thế,  cần báo công an ?"
"Không cần ,  là  nuôi nó luôn ,  ?" Tô Nam chỉnh  cổ áo của  nhóc, hăng hái  Chu Nhượng, như thể cô thực sự  ý định đó.
" nhà    một đứa trẻ , nuôi thêm một đứa nữa  bất tiện ?" Chu Nhượng nắm lấy tay nhỏ của Tô Nam, nghiêm túc  cô.
Tô Nam ngây  một lúc, ngơ ngác hỏi: "Nhà   một đứa trẻ khi nào thế?"
Chu Nhượng bất ngờ ghé sát  Tô Nam, hạ giọng thì thầm đầy mê hoặc bên tai cô: "Chẳng  là em ?"
Tô Nam lập tức đưa tay lên bịt tai, mặt đỏ bừng,  dám tin  Chu Nhượng,  lời  tình tứ của   cho lúng túng đến mức  thể thốt nên lời.
"Anh... ..."
"Nếu  nuôi thì cũng , nhưng  nuôi  con nhỏ, mà nuôi  con trai của hai , thế nào?" Chu Nhượng bế  nhóc lên, khiến   khanh khách.
"Em  thể sinh  một đứa con lớn thế  ." Tô Nam vội vã phản bác.
"Vậy thì em định khi nào cưới  để hai   một đứa trẻ thực sự?" Chu Nhượng chăm chú   mắt Tô Nam, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng một thứ độc dược quyến rũ khiến Tô Nam suýt gật đầu đồng ý.
"Anh  em là con nít cơ mà,   sinh con ? Em  ." Tô Nam nhăn mũi, lè lưỡi  mặt hề với Chu Nhượng.
Chu Nhượng còn  kịp  gì, ngoài sân  vang lên tiếng gọi lớn của bà Triệu.
"Tiểu Tô!"
"Ơ, con ở đây , bà Triệu cứ  thẳng  ạ." Tô Nam vội vàng đáp .
Chẳng mấy chốc, bà Triệu bước , tay xách theo một túi khoai lang khô,  thấy Chu Nhượng, bà khựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-230-b.html.]
Tô Nam nhanh chóng giải thích: "Anh  đến  chơi một lát, sắp về  ạ."
"Ồ,  túi  bà để  bàn nhé." Bà Triệu đặt túi khoai lên bàn,  đó đón  nhóc từ tay Chu Nhượng.
Cậu nhóc ban đầu  chịu rời khỏi vòng tay của Chu Nhượng, ôm chặt cổ   buông.
"Nhìn xem, thằng bé còn  ở  nhà hai đứa ." Bà Triệu  ,  vỗ nhẹ  m.ô.n.g  nhóc, khiến  mới chịu buông tay.
"Em cứ đến chơi nữa nhé." Tô Nam nắm lấy tay  nhóc, tiễn bà Triệu và bé rời ,  đó khóa cổng    nhà.
Vừa  đến phòng, cô   một  nào đó nhấc bổng lên và xoay tròn.
"Anh nhớ em." Chu Nhượng vùi mặt  cổ cô, giọng trầm khàn đầy tình cảm vang lên, âm thanh êm ái quấn quanh tai cô, mang theo sự nhớ nhung da diết.
"Em cũng nhớ ." Tô Nam vòng tay ôm lấy eo , nhẹ nhàng vỗ lưng  như đang an ủi.
Một lúc , Chu Nhượng mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ   mắt cô. Ánh mắt  sâu thẳm đến nỗi như  thể kéo dài vô tận. Và trong giây lát, điều kéo dài  chỉ là ánh mắt nữa.
Tô Nam   bế đặt lên bàn, suýt nữa  lên túi khoai lang khô.
"Em còn  ăn đấy, đẩy nó  xa ." Tô Nam thở hổn hển, đẩy nhẹ Chu Nhượng , cắn môi ướt át.
Chu Nhượng nghiêng đầu ,  đưa tay lấy túi khoai lang khô đẩy qua bàn khác. Trong suốt quá trình đó, hai   rời , cơ thể tiếp xúc nóng bỏng.
"Thứ  ngọt hơn cả khoai lang khô." Chu Nhượng đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm của cô.
Tô Nam nuốt khan, tay đặt  vai ,  thấy lời   thì  nhịn  , nhưng tai  đỏ ửng.
"Anh học mấy câu tình tứ  từ  ?" Tô Nam trượt ngón tay qua cổ , dừng  ở chỗ hầu kết nhô cao.