Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt to tròn đầy quan tâm của Lư Trạch Sâm.
"Phương Vân đang nghĩ gì ? Trạch Sâm đang chuyện với con kìa." La Quỳnh Chi hài lòng lườm Tiếu Phương Vân một cái, đó sang gượng với nhà họ Lư.
"Xin ." Tiếu Phương Vân vén tóc mai tai, mỉm ngượng ngùng.
"Không . Anh định hỏi mai em rảnh ? Anh hẹn em dạo phố huyện." Đôi mắt đào hoa của Lư Trạch Sâm thẳng cô, ánh mắt chứa đầy tình cảm sâu đậm, khiến đối diện như cuốn .
Tiếu Phương Vân định từ chối, nhưng La Quỳnh Chi bên cạnh vội vàng đáp cô: "Rảnh chứ, rảnh chứ, mai con cứ đến nhà ăn sáng đưa nó ."
Lư Trạch Sâm rạng rỡ, đôi mắt cong cong: "Được, hẹn mai gặp ."
Câu cuối cùng rõ ràng là với cô , Tiếu Phương Vân chỉ thể nhạt, tiễn về.
"Nhìn thằng nhỏ kìa, thật cách." Lý Thúy Bình theo bóng dáng Lư Trạch Sâm, kìm lời khen ngợi, đó lườm một cái về phía Tiếu Hạ Quốc.
Ngày xưa thấy ông chủ động như .
Tiếu Hạ Quốc nhận thấy ánh mắt trách móc của vợ, hiểu chọc giận bà, liền gãi đầu đầy bối rối, giả vờ như thấy gì.
"Hai , vài điều dặn Phương Vân." La Quỳnh Chi đẩy hai đang vướng bận nhà, kéo Tiếu Phương Vân xa một chút.
Thẩm Mộc thấy hai về phía , vội vàng trốn cây đại thụ gần bức tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-237-b.html.]
"Con vẫn còn nghĩ đến thằng nhóc nhà họ Thẩm đúng ?" La Quỳnh Chi tức giận, dùng ngón tay chọc trán Tiếu Phương Vân hai , chẳng mấy chốc trán cô đỏ ửng.
Thấy , La Quỳnh Chi bối rối rụt tay . Bà dùng nhiều lực mà trán Phương Vân đỏ thế ? Làn da con bé tự nhiên trắng mịn hơn nhỉ?
Chẳng lẽ vì thời gian bà cho con bé ngoài nên da dẻ nó mới trắng trẻo hơn?
La Quỳnh Chi rằng tất cả là nhờ Tiếu Phương Vân kiên trì dùng loại kem dưỡng mà Tô Nam tặng, bên trong chứa tiên thủy, nên hiệu quả mới như . Da cô trở nên trắng mịn là chuyện dễ hiểu.
"Con nghĩ gì nữa ." Tiếu Phương Vân cúi đầu, lí nhí phản bác, giọng điệu yếu ớt như đang dối.
Thẩm Mộc đang nấp gốc cây chợt cảm thấy tim đập mạnh, tay siết chặt thành nắm đấm.
"Con vẫn đau lòng đủ ? Quên những lời bà họ Thẩm với con ? Con thấy mất mặt, nhưng thì thấy đấy. Nhà họ Tiếu chúng trèo cao nổi gia đình như thế, cũng chẳng cần trèo." La Quỳnh Chi giận đến mức đá chân tường vài cái.
"Tiếu Phương Vân, bà cho con , nếu con nhất quyết lấy thằng nhóc đó, thì mà cuốn gói khỏi nhà . Chúng coi như sinh con. Bố con còn chuyện, nếu họ mà , đánh c.h.ế.t con mới lạ."
Cơn gió lạnh mùa đông tạt mặt khiến da dẻ tê rát, nhưng vẫn chẳng thấm so với nỗi đau nhói nơi trái tim.
"Bà ơi, con , con ngốc đến mức tự chuốc lấy sự sỉ nhục thêm nữa . Anh Lư , con sẽ kết hôn với , bà yên tâm nhé."
Tiếu Phương Vân cố gắng nở một nụ gượng gạo, khoác tay La Quỳnh Chi, nũng nịu. Từ nhỏ, cô cách thế nào để bà nội bớt giận.
Quả nhiên, ngay lập tức gương mặt căng thẳng của La Quỳnh Chi dịu xuống, nhưng bà vẫn quên khuyên nhủ bằng giọng điệu chân thành: "Con hiểu, là , chúng thương con còn hết, hại con chứ?"