“Nếu những mỹ phẩm , sẽ thể trang điểm như . Mọi thể so sánh giữa mỹ phẩm của con và những thứ bàn trang điểm .”
Giang Hồng Cầm tiến lên nhận hai sản phẩm từ tay Tô Nam, tới bàn trang điểm, thoa cả hai lên mặt và xoa đều. Khi gương, cô kìm mà hét lên một tiếng.
Chỉ thấy nửa mặt thoa sản phẩm của Tô Nam trông tự nhiên, trắng mịn và căng bóng, còn nửa mặt trái thoa sản phẩm của tiệm trắng bệch, loang lổ và đều.
Sự chênh lệch rõ ràng.
Sư phụ Khổng và Hạ Thông Kiệt cũng nhận thấy sự khác biệt, cả hai đều im lặng.
Mỹ phẩm của tiệm đều là hàng phân phối từ xuống, để lâu năm ai quan tâm. Chưa kể, thường chẳng mấy đến chụp ảnh cần trang điểm, nên ai để ý đến chất lượng của chúng.
hôm nay, chứng kiến sự khác biệt từ việc trang điểm và tay nghề của Tô Nam. Cô rằng cô học trang điểm từ thầy giỏi ở Thượng Hải?
Họ là những dễ dãi, nhưng phản ứng của khách hàng hôm nay khiến họ suy nghĩ. Nếu rằng chỉ cần trang điểm, họ thể trông hơn trong ảnh, thì tiệm ảnh sẽ thu hút nhiều khách hàng hơn.
Người đến nhiều, tiệm ảnh sẽ kiếm nhiều tiền hơn.
Như , doanh thu của tiệm ảnh thể sẽ còn cuối nữa.
Tuy nhiên, Tô Nam mỗi lấy 50 xu, liệu quá nhiều ? Có lẽ mua đứt mỹ phẩm của cô sẽ tiện hơn.
Sư phụ Khổng còn kịp lên tiếng thì Tô Nam thở dài, đó : “Thực , con mới đến đây, và đây là công việc đầu tiên của con. Tất nhiên, con mong tiệm ảnh thể phát triển , để con lo lắng về việc thất nghiệp.”
“Vì , con mới đề xuất dùng mỹ phẩm hơn để trang điểm hơn, thu hút nhiều đến trang điểm và chụp ảnh.”
“Ban đầu, con tặng bộ mỹ phẩm cho quốc gia, coi như góp phần công cuộc xây dựng đất nước mới.”
“ hiện tại con xa quê hương, , nhà gặp biến cố, gửi tiền về cho con nữa. Con, một cô gái yếu đuối, chỉ thể dựa bản để kiếm tiền nuôi sống .”
“Vì thế, con buộc nghĩ cách kiếm thêm tiền, để gửi về nhà giúp bố và em trai đủ ăn.”
Khi đến đây, Tô Nam còn rơi vài giọt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.
“Con thấy cũng đấy, sư phụ Khổng ạ. Lúc nãy thu tiền, đây là đầu tiên con thấy khách hàng vui vẻ trả tiền như , sợ rằng chậm một bước chúng sẽ rửa ảnh cho họ.”
Giang Hồng Cầm đặt mỹ phẩm xuống, với khuôn mặt “lệch” chạy vỗ vỗ vai Tô Nam an ủi.
Hạ Thông Kiệt Sư phụ Khổng, lên tiếng hòa giải: “Tiệm ảnh thể trả cho em vài chục tệ để mua đứt bộ mỹ phẩm của em, giúp em thu nhập định, chia 50 xu mỗi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-244-b.html.]
Nghe , trong lòng Tô Nam khinh thường nhưng ngoài mặt cô vẫn vẻ khó xử, ấp úng : “Không em bán, mà là em thể bán . Đó là món quà từ yêu nhất của em, nếu bán thì em thành thế nào đây?”
“Hơn nữa, bộ ở nước ngoài cũng giá hàng nghìn đô la.”
Nghe đến đây, đều hít một lạnh. Hàng nghìn đô la? Ngay cả nghìn tệ nhân dân tệ cũng nhiều, còn là đô la Mỹ?
“Tiểu Tô, em đùa ? Vài món mỹ phẩm mà giá như ?” Hạ Thông Kiệt , tin, cho rằng Tô Nam đang hét giá.
“Em đùa . Mỹ phẩm nước ngoài hiện nay ở trong nước hiếm, hồi ở Thượng Hải, các tiểu thư nhà giàu chen chúc mua nhưng còn mà mua.”
“Có lẽ các hiểu rõ, nhưng đồ dùng của phụ nữ đều đắt đỏ. Ngay cả một hộp kem dưỡng nội địa cũng giá mấy chục tệ, đến đồ nhập khẩu.”
Giang Hồng Cầm nhíu mày nghĩ một lát, gật đầu đồng tình: “Hôm qua dạo ở hợp tác xã, một hộp kem dưỡng bán tới mười tệ , mãi mà nỡ mua.”
“Đấy, nếu ở huyện đắt thế, thì ở các thành phố lớn trong nước, đến nước ngoài, chắc chắn còn đắt hơn.”
Thấy biểu cảm của Sư phụ Khổng và Hạ Thông Kiệt vẻ dịu , Tô Nam cảm thấy trong lòng như một tảng đá lớn lên xuống yên.
“Con nhà con khó khăn, tại tiền mua đồ đắt đỏ như thế?” Sư phụ Khổng thẳng mắt Tô Nam, hỏi.
Tô Nam đập đùi, lóc: “Nhà con đây giàu lắm, nhưng gần đây gặp biến cố, khác liên lụy mới trở nên khó khăn.”
“Bố con yêu thương con, con thích trang điểm nên gửi con học nghề, và còn nhờ ở nước ngoài mua bộ mỹ phẩm gửi về.”
Nghe bộ câu chuyện, Sư phụ Khổng gật đầu vẻ hiểu , nghi ngờ tính xác thực của lời cô.
Bởi vì Tô Nam, ông thể nhận thấy cô khí chất mà chỉ những gia đình giàu mới rèn luyện . Nói ngoa, cô giống như một tiểu thư con nhà địa chủ thời xưa.
Hơn nữa, cô rõ ràng nuôi dưỡng cẩn thận, dấu vết của việc lao động chân tay, khuôn mặt tinh tế xinh , da trắng mịn màng, đôi tay dài mảnh một vết chai.
Tất cả những điều khiến ba còn tin tưởng lời của Tô Nam.
Giang Hồng Cầm còn thương cảm cảnh “sa cơ lỡ vận” của cô, vỗ về an ủi cô.
Hạ Thông Kiệt đảo mắt, trong lòng nảy suy tính khác, ánh mắt chăm chú Tô Nam rời. Có câu “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, nếu thể theo đuổi Tô Nam...
Sư phụ Khổng thấy đề xuất của Tô Nam cũng lý, trong đầu bắt đầu nghĩ cách xin cấp phê duyệt việc . Chỉ cần là điều cho tiệm ảnh, ông sẽ đồng ý.
Tô Nam ngẩng lên, lau nước mắt, trong đầu tự hỏi liệu màn kịch của sơ hở gì , những lời bịa đặt liệu mâu thuẫn .