“Chuyện gì ?” Tiếu Phương Vân và Lưu Ngọc đồng thanh hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
Tô Nam hắng giọng,  thẳng  và nghiêm túc : " sắp   ở tiệm chụp ảnh trong huyện ."
"Là tin  quá , từ khi nào ? Sao đột ngột thế?" Lưu Ngọc vui mừng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nam, chân thành cảm thấy hạnh phúc  cho cô.
Được  việc trong huyện là điều bao  mong đợi nhưng   ai cũng  cơ hội.
" ,     nhắc gì cả? Khi nào thì ?" Mắt Tiếu Phương Vân sáng lên, cũng  giấu nổi sự vui mừng.
" cũng mới  thôi." Tô Nam liếc  xung quanh, thấy lúc  trong điểm thanh niên tri thức chỉ  ba  họ, liền hạ giọng kể  những chuyện  xảy  giữa cô và Chu Nhượng trong hai ngày  qua. Dĩ nhiên, cô lược bớt vài chi tiết "nhạy cảm" của buổi hẹn hò.
"Sinh nhật  hôm qua mà    với bọn ? Bọn  còn  chuẩn  quà sinh nhật cho  nữa." Tiếu Phương Vân sốt sắng ngắt lời ngay khi   một nửa.
" đấy,      gì?" Lưu Ngọc cũng tỏ   hài lòng, cau mày .
Trước đây, Tô Nam luôn tặng quà lớn cho hai cô khi họ sinh nhật, nên họ  bàn bạc với  rằng sẽ tổ chức cho Tô Nam một bữa sinh nhật thật ý nghĩa.  Tô Nam  bao giờ tiết lộ sinh nhật của , họ cứ nghĩ là  mùa xuân,  ngờ  trùng với ngày Tết.
"Ai da,  cần  tốn kém , qua  mà." Tô Nam  qua loa vài câu,  đó tiếp tục kể về chuyện giữa cô và Chu Nhượng.
Dù , trong lòng Tiếu Phương Vân và Lưu Ngọc  quyết tâm sẽ bù đắp quà sinh nhật cho Tô Nam, nhưng họ  vội  .
Một lúc , Tô Nam kể xong, liền nhận  những tiếng reo lên đầy ngạc nhiên.
"Nam Nam, cuối cùng  và  Chu chính thức yêu   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-247-b.html.]
"Anh Chu thật  với , sẵn sàng bỏ  nhiều tiền như  để mua công việc cho ."
"Anh   cao,   trai,  cùng quê với  nữa,  thấy hai  thật xứng đôi."
"Nam Nam của chúng  xinh  thế ,  khéo tay, chẳng lo  kiếm   trai . Mình nghĩ  Chu may mắn lắm mới    đấy."
Tiếu Phương Vân và Lưu Ngọc cứ khen ngợi liên tục, khiến Tô Nam  toe toét,  ngừng ôm bụng .
"À đúng , thế khi nào  bắt đầu  việc  huyện? Nhớ chuyển khẩu phần lương thực và hộ khẩu lên đó sớm nhé, nếu , kéo dài  thể gặp rắc rối." Lưu Ngọc nhắc nhở.
"Tuần  sẽ  , ngày mai  dự định đến xã  thủ tục." Tô Nam gật đầu.
"Vậy   khi  chuyển lên huyện sống, chúng  sẽ khó gặp  hơn nhỉ?" Tiếu Phương Vân trông buồn bã, ánh mắt đầy nỗi lưu luyến  nỡ.
Câu   khiến  khí trở nên trầm lắng, u buồn, phủ lên ba  họ cảm giác chia ly sắp đến.
Thời buổi , nông thôn  tiện lợi như nông thôn hiện đại,   đường bê tông  xe  riêng chạy khắp nơi. Hiện tại, thậm chí xe đạp cũng  nhiều, đường vẫn là đường đất, cứ mưa xuống là ngập bùn lầy. Hơn nữa, huyện cách thôn Tiêu Gia khá xa,   thì  mua vé xe, mà vé xe cũng đắt đỏ.
Tiền vé xe khứ hồi đủ để mua mấy cân lương thực, nên nếu   việc cần thiết,  dân quê   huyện để tốn tiền một cách vô ích. Thêm  đó, Tô Nam lên huyện là để  việc,    chơi, tất nhiên cô cũng sẽ   nhiều thời gian rảnh rỗi để về thăm quê  tiếp đón bạn bè.
Vì , lời của Tiếu Phương Vân như một cú đánh mạnh  tâm hồn ba  họ.
Tiếu Phương Vân và Lưu Ngọc là những  bạn  thiết nhất mà Tô Nam  kết  kể từ khi cô đến thế giới . Đối với cô, hai    ý nghĩa  đặc biệt.