Rời khỏi công xã, Chu Nhượng trở về điểm tập trung lấy tiền và giấy tờ tùy , đó thẳng đến chợ đen trong huyện.
Nếu Tô Nam mặt, cô sẽ nhận mà Chu Nhượng tìm chính là đàn ông từng bán t.h.u.ố.c lá và rượu cho họ .
"Anh Nhượng, đến ." Người đàn ông rõ ràng trông già hơn Chu Nhượng nhiều, nhưng vẫn cung kính gọi là "", giọng là tiếng địa phương của huyện mà mang âm hưởng giọng Thượng Hải.
"Chúng chỗ khác chuyện ." Chu Nhượng liếc xung quanh, cau mày nhỏ với Vương Dũng.
"Được." Vương Dũng lập tức thu dọn sạp hàng, theo Chu Nhượng rời khỏi chợ đen.
Hai lòng vòng một con hẻm nhỏ ở phía tây thành phố. Ở lối hẻm, một phụ nữ trung niên đang nhặt rau. Thấy hai tới, bà lập tức thu dọn đồ đạc, một lời, và sân họ.
" sẽ gọi các em đến. Anh Nhượng ở đây chờ một lát, còn cô cứ nấu cơm ." Vương Dũng đưa Chu Nhượng nhà chính, vội vàng ngoài gọi .
Chu Nhượng ghế, nét mặt biểu lộ gì, tay gõ nhẹ lên bàn, dần dần chìm suy nghĩ.
Việc quan trọng nhất bây giờ là sắp xếp thỏa công việc ăn ở huyện, mới thể an tâm về Thượng Hải. Anh cũng tình trạng bệnh của .
Sao chuyện đến đột ngột như ?
Rõ ràng là mấy ngày còn gửi đồ ăn và thư cho , nhưng trong lá thư chẳng hề nhắc đến việc bà bệnh. Có lẽ cố tình giấu để lo lắng, hoặc cũng thể bệnh tình đến bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Chu Nhượng siết chặt nắm tay. Giờ đây, cảm thấy như một sợi dây vô hình đang siết chặt cổ , càng giãy giụa, sợi dây càng thắt chặt, khiến ngạt thở. Cảm giác hoang mang, bất an bao trùm lấy , một cảm giác mà hiếm khi trải qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-262-b.html.]
Chu Nhượng hít thở sâu vài , đôi mắt lướt qua nhiều cảm xúc, cuối cùng trở với sự bình tĩnh.
Dù thì Chu Khiêm cũng sẽ đem chuyện đùa. hơn hết là tự về Thượng Hải kiểm tra một cho chắc chắn.
Sau khi xử lý xong công việc ở đây, sẽ đến phố Ngô Đồng để chuyện với Tô Nam, lập tức lên đường trở về.
Trời đêm tĩnh lặng, bầu trời nhạt dần, trong căn phòng tối chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ, chiếu lên tấm rèm xanh in hoa trắng hai bóng hình đang ôm .
"Em tin dì sẽ , đừng lo lắng quá." Tô Nam ôm lấy đầu Chu Nhượng, dịu dàng an ủi.
Chu Nhượng đôi mắt đầy lo lắng của cô, hai tay siết chặt . Anh cố ý giấu cô về chuyện ăn của , nhưng công việc của quá nguy hiểm, nếu phát hiện chắc chắn sẽ kết cục . Hiện tại, buôn bán lương thực còn thể phán tử hình, huống chi những thứ buôn bán chỉ là hàng hóa bình thường.
Cô thì sẽ liên lụy.
Nghĩ đến đây, Chu Nhượng nuốt những lời định , khẽ , giọng điệu trầm thấp: "Ừ."
"Anh ngủ sớm , sáng mai còn lên đường." Tô Nam đẩy xuống giường, tự bếp lấy một chậu nước ấm, lấy khăn lau sơ qua mặt cho , đó thúc giục ngủ.
"Lúc nãy em gì với ?" Chu Nhượng cởi áo khoác và quần dài, chui chăn thì đột nhiên nhớ câu của Tô Nam đó.
Tô Nam vắt khô chiếc khăn, lắc đầu: "Không gì , ngủ , em rửa mặt về."
Cô vẫn quyết định đợi khi nào Chu Nhượng từ Thượng Hải trở về sẽ bàn bạc thêm với .