"Lần chắc sẽ bao lâu, thể ít nhất cũng một tuần. Trong thời gian ở đây, em cẩn thận. Có chuyện gì thì gửi điện báo cho , đừng cố gắng chịu đựng một ."
Chu Nhượng dậy, kéo ngăn kéo nhỏ ở đầu giường, lấy giấy bút dãy điện báo. Vừa , : "Hôm nay như , ở trong nhà em nhất định khóa cửa cẩn thận. Huyện tuy trị an , nhưng cũng vài tên lưu manh, em cảnh giác."
"Tiền và phiếu đều cất ở chỗ mà em , cần thì cứ lấy dùng."
Chưa kịp hết, Tô Nam tiến tới, dùng bàn tay ướt lạnh của bịt miệng , nhăn mặt: "Được , em mà, ngủ ."
"Đồ lắm lời, cũng giữ gìn sức khỏe, con trai xa cũng bảo vệ bản đấy." Tô Nam nhẹ, xoa đầu Chu Nhượng như đang xoa đầu một chú chó to lông vàng, đó một động tác im lặng.
Chu Nhượng bật , gật đầu, ngoan ngoãn xuống.
Thấy ngủ say nhúc nhích, Tô Nam mới cất giấy và bút , bưng chậu nước ngoài.
Đứng trong sân, ánh trăng, Tô Nam lên bầu trời. Đêm nay, thật thưa thớt, mây đen che khuất, khí cũng nặng nề, dự đoán rằng ngày mai sẽ mưa.
Tô Nam thở dài một , trong lòng cũng nặng nề kém. Cảm giác như điều gì đó nghẹn trong ngực, khó chịu.
Đây là đầu tiên Chu Nhượng rời xa cô, khiến cô khỏi luyến tiếc, nhưng cũng còn cách nào khác. Cô chỉ hy vọng rằng sức khỏe của dì sẽ gì nghiêm trọng.
Sáng hôm , trời còn sáng hẳn, Chu Nhượng dậy sớm. Sau khi rửa mặt qua loa, ăn sáng ở quán quốc doanh lên xe khách.
Tô Nam tiễn lên chiếc xe thành phố. Sau khi xe lăn bánh, cô mới xoay định rời khỏi bến xe để đến chụp ảnh viện , nhưng vài bước thì đụng một nhóm .
"Thẩm Mộc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-263-b.html.]
Nhìn thấy dẫn đầu, khuôn mặt Tô Nam lập tức xị xuống, cô nhịn mà đảo mắt.
Đến bây giờ mới , chuyện quá muộn .
Nghĩ đến đây, Tô Nam định bỏ , nhưng đối phương trông thấy cô, vội vàng bước đến, miệng gọi tên cô.
"Đồng chí Tô, đồng chí Tô!"
Giọng to như , Tô Nam dù giả vờ thấy cũng , đành miễn cưỡng , kiên nhẫn đáp: "Ồ, đây chẳng là cảnh sát Thẩm ?"
"Ừ, thể cho mượn vài phút chuyện ?" Thẩm Mộc từ nơi xa trở về, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn, trông cả tiều tụy.
"Được ." Nhìn thấy dáng vẻ của , Tô Nam cũng chút đồng cảm, dù thì những việc gây , cũng hề .
Sau khi Thẩm Mộc giao phó vài lời cho đồng nghiệp, hai khu đất trống bên ngoài bến xe, nhiều qua .
Bến xe đông đúc, náo nhiệt, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng còi xe, thêm phần hỗn tạp của phố phường.
Thẩm Mộc dài dòng, thẳng vấn đề: "Dạo Phương Vân bận lắm đúng ? Tại mấy bức điện báo gửi về cho cô gần đây hồi âm?"
"Cảnh sát Thẩm, mà tiếng nào ?" Tô Nam trả lời mà hỏi ngược , khoanh tay ngực, Thẩm Mộc với ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Mộc sượng , nhíu chặt mày, bất đắc dĩ giải thích: "Cục đột ngột sắp xếp học tập và công tác ở xa, hơn nữa đây là nhiệm vụ bảo mật, cơ hội gửi tin cho Phương Vân. Vừa giải tỏa khỏi khóa học, lập tức gửi điện báo cho cô ."