với đôi lông mày rậm, đôi mắt to và khí chất mạnh mẽ,   giống một công tử nho nhã của thời Dân quốc, mà trông giống hệt như một tên thổ phỉ mặc nhầm đồ của thiếu gia.
Tuy nhiên, tổng thể vẫn  điển trai, điều   thể thấy rõ qua những tiếng xuýt xoa  ngừng vang lên xung quanh.
Tô Nam hài lòng gật đầu,  bảo      vị trí chụp ảnh.
Thấy Tiếu Phương Vân vẫn  , Tô Nam khẽ nhíu mày, bước đến  cửa phòng  đồ và nhẹ giọng hỏi: "Phương Vân,  ? Còn   xong ?"
Vừa dứt lời, bên trong vang lên tiếng đáp nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Bộ  hình như  chật."
"Cài  cúc ?" Tô Nam hỏi tiếp.
Sau một lúc ngập ngừng, Tiếu Phương Vân mới trả lời: "Được."
"Vậy là ,  chật ,  ngoài ." Tô Nam  suy nghĩ nhiều, thúc giục vài câu. Lúc , rèm cửa phòng  đồ mới  kéo , và Tiếu Phương Vân chậm rãi bước  ngoài với dáng vẻ rụt rè.
Một mỹ nhân cổ điển khoác lên  chiếc xường xám màu đen thêu họa tiết vàng từ từ tiến về phía  . Đôi tay đặt ngang hông, mái tóc dài  vấn gọn  đầu,  đoan trang  phảng phất nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Khuôn mặt cô   trang điểm tinh tế, đôi mắt như mắt cáo đầy ma mị, chỉ cần một cái  thoáng qua cũng đủ khiến  khác đắm chìm  thể rời mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như trứng gà bóc, đôi môi đỏ rực nổi bật.
Chiếc xường xám tôn lên từng đường cong cơ thể,  lồi  võng, đúng chuẩn tuyệt sắc giai nhân.
Tuy nhiên, mỹ nhân dường như  phần ngại ngùng, đầu cứ cúi xuống chỉnh  áo.
Không chỉ Tô Nam, mà   đều  Tiếu Phương Vân  cho choáng ngợp. Trong thoáng chốc, cả tiệm ảnh chìm  im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-278-b.html.]
Tiếu Phương Vân  bao giờ mặc một bộ đồ ôm sát cơ thể như , hai má  khỏi ửng đỏ. Cuối cùng cô  lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức chạm  một ánh mắt đầy xâm lược, khiến cô giật  cúi đầu trở .
“Nhanh nào,   đây, chụp nhanh còn xong sớm, trời lạnh thế , mặc ít như  kẻo  cảm mất.” Tô Nam đẩy Tiếu Phương Vân về chỗ,    gọi to.
“Thầy Khổng!”
Tiếng gọi  dứt, thầy Khổng dẫn Hạ Thông Kiệt tiến đến máy ảnh, bắt đầu chuẩn .
“Nam Nam,  là   bộ khác  ?” Tiếu Phương Vân nhỏ giọng  với Tô Nam, trong mắt lóe lên vẻ ngượng ngùng.
Cô  vẫn  quen mặc trang phục tôn dáng như thế   mặt  khác, đặc biệt là khi  ánh mắt đều đổ dồn về phía , khiến cô  cảm thấy  thoải mái.
“Phương Vân, đừng ngại ngùng,  thấy  mặc bộ   ,  tin thì hỏi  Lư của  .” Nhân lúc thầy Khổng và Hạ Thông Kiệt còn đang điều chỉnh máy ảnh, Tô Nam vội chạy đến chỗ hai , giúp họ chỉnh  tư thế.
Cô kéo một chiếc ghế gỗ đến, ấn Tiếu Phương Vân  xuống,  đó để Lư Trạch Sâm  bên cạnh, tay   đặt nhẹ lên vai cô , như thể đang vòng tay ôm lấy  yêu thương nhất.
“Nhớ  thể hiện tự nhiên nhé.” Tô Nam vội vàng lui khỏi khu vực chụp,  quên nhắc nhở thêm một câu.
Tiếu Phương Vân    thể hỏi Lư Trạch Sâm xem     , cô ngượng ngùng đỏ mặt,  tự nhiên nhúc nhích vai.
Ai ngờ   bên cạnh  hiểu nhầm, nghĩ rằng cô đang từ chối vòng tay của , nên siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
“Rất ,  thích, đừng cử động nữa, sắp chụp .” Lư Trạch Sâm mỉm , giọng trầm thấp, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Cảm nhận bàn tay ấm áp của Lư Trạch Sâm  vai ,   giọng  mạnh mẽ bên tai, trái tim Tiếu Phương Vân đập loạn xạ.