Làm gì mối thù nào giữa con mà thể hóa giải qua đêm chứ?
Nghĩ đến đây, một nụ dần hiện lên môi bà Thẩm.
________________________________________
Ga tàu hỏa Thượng Hải diện tích rộng, tiếng ồn ào của đám đông qua khiến tai đau nhức.
Một đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác đen, xách theo vali, theo dòng bước xuống tàu, chậm rãi tiến về phía lối .
Anh ngẩng cao đầu, thi thoảng ngó xung quanh, cúi xuống đường. Mái tóc rối che đôi mắt, giấu những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Cho đến khi bước khỏi ga tàu, mới thấy một quen trong đám đông.
"Chú Cốc."
Giọng trầm khàn vang lên bên tai, đàn ông trung niên đang dáo dác tìm kiếm liền đầu . Khi thấy hình cao lớn , mắt ông khỏi đỏ hoe.
"Nhị thiếu gia, cuối cùng cũng về . Cậu xem, gầy nhiều quá. Cái nơi nông thôn hiểu ngày khăng khăng đến. Ở đó sống thế nào?"
Chú Cốc nắm chặt lấy tay Chu Nhượng đang đưa , giọng run rẩy vì xúc động, quên từ đầu đến chân, thấy đen hơn và gầy nhiều, khiến ông thương cảm đến mức rơi nước mắt.
Chu Nhượng hiện tâm trạng để ôn chuyện cũ, trả lời qua loa vài câu, lập tức hỏi thẳng trọng tâm.
"Vâng, cháu về. Mẹ cháu ?" Chu Nhượng vỗ nhẹ lên cánh tay chú Cốc để trấn an, sốt sắng hỏi về điều khiến lo lắng suốt chặng đường về.
Chú Cốc vô thức xua tay, đáp ngay: "Phu nhân vẫn khỏe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-283-b.html.]
khi thấy sắc mặt Chu Nhượng đổi, ông vội vàng tiếp: "Phu nhân vẫn luôn chờ về thăm, nên dạo gần đây sức khỏe khá hơn chút, nhưng bác sĩ tình hình vẫn khả quan."
Nghe , Chu Nhượng cau mày, liếc chú Cốc đang tỏ vẻ thoải mái.
"Mẹ cháu bệnh gì? Trong điện thoại cũng rõ." Chu Nhượng hỏi theo chú Cốc tiến về phía .
"Bác sĩ chỉ là bệnh dày tái phát, thêm chút vấn đề về đường tiêu hóa." Chú Cốc đầu , bước chân nhanh hơn.
"Mẹ cháu tái phát bệnh dày nhiều năm , đột ngột như ? Gia đình luôn chú ý đến chế độ ăn uống của bà mà?" Giọng Chu Nhượng càng lúc càng gấp gáp.
Chú Cốc khẽ ho một tiếng, đáp qua quýt: "Chúng cũng rõ, chỉ là một đêm phu nhân kêu đau bụng, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo tái phát."
Hai tiến đến con đường lớn gần ga tàu, ở đó đậu một chiếc ô tô màu đen.
Chú Cốc móc chìa khóa từ túi quần , mở cửa xe giúp Chu Nhượng cho hành lý trong.
"Về nhà sẽ rõ thôi." Chu Nhượng liếc mắt chú Cốc đang toát mồ hôi trán, cúi bước khoang xe.
Chú Cốc lau mồ hôi trán, thầm rủa trong lòng. Đã bảo đừng để ông đón nhị thiếu gia về nhà, nhưng họ tin. Giờ thì , chắc Chu Nhượng phần nào đoán sự thật.
Trên đường về nhà họ Chu, bên trong xe yên tĩnh. Thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng Chu Nhượng hỏi thăm tình hình của chú Cốc, ngoài ai thêm gì.
Cả hai đều nhắc chuyện bệnh tình của Chu, lẽ ngầm hiểu với .
Chiếc xe từ từ lăn bánh con đường hai bên trồng đầy cây bạch dương. Những mảng vỏ cây xám trắng nổi bật, thu hút ánh mắt Chu Nhượng khiến trầm ngâm suy nghĩ.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa kính từ bảo vệ, mới tỉnh khỏi dòng suy tư, từ từ hạ cửa xe xuống. Một trai trẻ mặc đồng phục xanh lá bên ngoài, cầm sổ tay, cẩn thận hỏi thông tin cá nhân của .