Không hiểu , Chu Nhượng thấy buồn . Mới chỉ mấy tháng trôi qua, gác cổng nhà đổi.
là thời gian trôi nhanh, cảnh vật đổi , con cũng chẳng còn như xưa.
Nghĩ đến đây, bật thành tiếng, dựa khuỷu tay lên cửa xe, trả lời với giọng điệu chút bông đùa: "Chu Nhượng, 20 tuổi, hỏi gì? Là một thanh niên trí thức của công xã Hồng Thái Dương, huyện Tang An, tỉnh Giang Bắc."
Người bảo vệ trẻ nhíu mày khó chịu, dùng quyển sổ tay đang ghi chép gõ nhẹ cạnh cửa sổ xe, nghiêm túc : "Đồng chí, ơn nghiêm túc một chút."
"Ê, là ai ?" Chú Cốc đầu từ ghế lái, quát lên với bảo vệ trẻ.
"Không quan tâm là ai, tất cả lạ khu đều đăng ký thông tin." Người bảo vệ trẻ nghiêm, cầm bút lên hỏi tiếp: "Anh từ tỉnh Giang Bắc đến Thượng Hải gì? Có giấy giới thiệu ?"
"Về thăm nhà, giấy giới thiệu để trong vali." Chu Nhượng chống cằm, lơ đễnh một chiếc lá bạch dương sắp rụng cây.
Anh nhớ rõ khi rời Thượng Hải, những tán cây vẫn xanh . Vậy mà giờ, bốn mùa đổi, cảnh vật khác nhiều.
"Đưa để kiểm tra." Người bảo vệ thấy thái độ hờ hững của Chu Nhượng thì bực , giọng cũng trở nên gắt gỏng hơn.
Chu Nhượng khựng , định mở vali tìm giấy giới thiệu thì thấy tiếng bước chân từ ngoài truyền đến. Anh ngẩng đầu lên, liền chạm mắt với một phụ nữ.
"Hừm, thiếu gia nhà họ Chu về ?" Một phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu xanh bên cửa sổ xe, chào hỏi.
"Dì Vương, lâu gặp." Chu Nhượng đáp bằng một nụ lịch sự.
Người bảo vệ trẻ lập tức nghiêm chào: "Chào chủ nhiệm Vương."
Chủ nhiệm hội phụ nữ phố phường, bà Vương, vẫy tay, khi loáng thoáng hiểu câu chuyện, bà liền đùa: "Cậu mới nhận nhiệm vụ lâu, nhận , đừng trách nhé."
"Không ạ." Chu Nhượng gật đầu, mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-284-b.html.]
"Tiểu Điền , đây là thiếu gia nhà họ Chu, lạ . Lúc , xuống nông thôn . Mau cho họ ." Chủ nhiệm Vương vỗ vai bảo vệ trẻ.
"Nếu thì xin phép ." Bà Vương xong thì rời .
"Dạ ." Người bảo vệ tên Tiểu Điền toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng mở rào chắn cho xe qua.
"Tạm biệt." Chu Nhượng nở một nụ , vẫy tay chào đóng cửa xe.
Chiếc xe ô tô màu đen lăn bánh chậm rãi con đường lớn. Trong xe, chú Cốc vẫn đang lải nhải ngừng về việc lính trẻ Tiểu Điền thiếu tinh ý khi nãy.
"Người mới nhận việc, nhận cũng là điều bình thường. Huống chi, chỉ đang tròn bổn phận của , gì sai ?" Chu Nhượng bật , xoa trán, chú Cốc qua gương chiếu hậu.
"Nói thì đúng, nhưng mà..." Chú Cốc nghẹn lời, định tiếp tục thì Chu Nhượng cắt ngang.
"Đến nơi , chạy thêm chút nữa là nhà mất." Chu Nhượng vỗ nhẹ lên ghế lái.
"Ồ, ồ." Chú Cốc dừng xe , định bước xuống mở cửa cho Chu Nhượng, nhưng tự xách hành lý xuống xe .
"Nhà ai ?" Chu Nhượng mở cửa cổng đầu hỏi chú Cốc.
"Trong nhà ngoài phu nhân còn phu nhân nhà họ Tống nữa." Chú Cốc bên ngoài sân, định trong nhà. Ông chỉ tay về phía chiếc xe đậu bên ngoài sân, : " đậu xe ."
Phu nhân nhà họ Tống là dì của Chu Nhượng, em gái ruột của .
"Được ." Chu Nhượng gật đầu, vẫy tay chào chú Cốc bước trong cổng.
Vì vội, mang theo chìa khóa. Anh định giơ tay lên gõ cửa, nhưng tay kịp chạm thì cửa tự mở.