Một phụ nữ với mái tóc xoăn uốn kiểu Tây, đôi môi tô son đỏ chót ló đầu từ phía cánh cửa. Khi thấy Chu Nhượng, bà hét lên vui mừng lao tới ôm .
"Nhượng Nhượng của chúng , để dì xem nào." Tống Uyển Trì ôm lấy Chu Nhượng, kéo tay , ngắm kỹ lưỡng như thể thấy đủ.
Chu Nhượng cứng đơ, mặc cho dì lôi kéo qua .
"Trời ơi, gầy rộc thế , còn đen nữa. Trả cho dì thằng cháu trắng trẻo, mũm mĩm của dì ." Tống Uyển Trì chu môi, bộ sắp .
"Dì ." Chu Nhượng bất đắc dĩ gọi một tiếng, thầm than trong lòng. Dì gần bốn mươi mà vẫn tính trẻ con như thế, dượng chịu nổi.
Chu Nhượng hề nhớ rằng chính cũng bộ dạng thích thú tương tự mỗi khi đối diện với sự ngang ngược của Tô Nam.
"Thôi nào, nhà , ngoài lạnh lắm. Dì nấu sẵn canh gà cho cháu , con gà dì còn bắt dượng cháu dậy sớm xếp hàng ở hợp tác xã để mua đó. Nghe là gà thả vườn ở quê, bổ lắm." Tống Uyển Trì kéo tay Chu Nhượng nhà, hề nhận ánh mắt ngạc nhiên của . Chỉ đến khi thấy tiếng trả lời, bà mới nhận điều gì đó .
"Sao thế?" Tống Uyển Trì buông tay Chu Nhượng, ánh mắt dò xét của , bất giác đưa tay sờ lên mái tóc xoăn của .
"Mẹ cháu ? Nghe bệnh nặng lắm mà, dì vẻ lo lắng gì, còn vui mừng thế ?" Chu Nhượng biểu cảm thắc mắc trong lòng.
"À, chuyện đó... Mẹ cháu đang nghỉ lầu. Còn dì, lo chứ? Trước khi cháu về, dì còn lau giúp bà mà. Dì vui thế cũng chỉ vì cháu về nhà thôi." Tống Uyển Trì lắp bắp giải thích, mắt đảo liên tục, dám thẳng mắt Chu Nhượng.
"Vậy , ngay từ đầu đều lừa cháu? Dì , cháu bệnh, đúng ?" Chu Nhượng chạy lên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-285-b.html.]
"Chu Nhượng, thằng ranh con , chạy từ từ thôi!" Tống Uyển Trì tức giận chạy theo , nhưng bà thể chạy nhanh bằng cháu trai cao ráo, chân dài .
Chu Nhượng đẩy cửa phòng ngủ chính. Trước mắt là hình ảnh , Tống Uyển Thanh, đang giường, thoải mái uống canh gà.
Da dẻ hồng hào, giống một bệnh.
Chu Nhượng mím môi, khoanh tay dựa khung cửa, ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. như nghĩ, bệnh.
"Nhượng Nhượng, để giải thích ." Tống Uyển Thanh vội đặt bát canh xuống, dùng khăn giấy lau vội vết dầu dính môi.
"Có gì để giải thích chứ? Bác sĩ Tống, chắc hiểu rõ hậu quả của việc phóng đại bệnh tình chứ." Chu Nhượng nhướng mày hỏi .
"Người vẫn , thầy thuốc tự chữa bệnh cho . Hơn nữa, cháu là bác sĩ nội khoa, mà rõ nguyên nhân bệnh ." Tống Uyển Trì thở hổn hển chạy đến, cảnh tượng mắt mà lườm chị gái đầy trách móc, đó vẫn gượng, tiếp.
"Huống hồ, dạo gần đây chị cũng đau dày nhiều lắm, nhưng nhờ điều trị mấy hôm nay mới đỡ , đúng chị?"
Không thể tin nổi, giả bệnh mà đến uống canh gà cũng chịu để . là tức c.h.ế.t mà.
", đúng thế. Nhượng Nhượng, con cũng mà, bệnh dày của cứ tái tái , lúc nào phát bệnh, lúc nào khỏi cũng chẳng rõ." Tống Uyển Thanh thấy ánh mắt trách móc của em gái, cũng cảm thấy hối hận vì lỡ miệng. Lẽ bà nên vội vàng uống bát canh đó, ngờ Chu Nhượng nhanh chóng phát hiện điều bất thường và lập tức chạy lên.