Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 286: B

Cập nhật lúc: 2025-07-24 08:13:17
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bệnh dày của bà vốn do những năm tháng việc quá sức mà . Khi còn trẻ, bà luôn tận tâm cứu , học hỏi y thuật, đến mức thường quên cả ăn uống. Lâu ngày bệnh dày xuất hiện.

Sau khi bệnh trở nặng, bà mời chuyên gia điều trị suốt nhiều năm, bệnh tình cũng tái phát nữa.

Lần , đương nhiên bà tái phát bệnh. Bà chỉ giả bệnh để Chu Khiêm chủ động liên lạc với Chu Nhượng, lừa trở về Thượng Hải.

Hai em chuyện giận lâu? Họ sẽ lành thôi.

Chu Nhượng thể mãi ở vùng quê xa lạ thanh niên trí thức cơ cực . Sớm muộn gì cũng về Thượng Hải.

với tính cách bướng bỉnh của cả hai, chắc chắn chẳng ai chịu lành , thậm chí ai chịu nhận sai.

Nếu , thì chỉ còn cách để tay thôi.

"Thật ?" Chu Nhượng yên, lặng lẽ hai diễn trò, che giấu sự thật.

"Thật mà." Tống Uyển Thanh gật đầu một cách hết sức nghiêm túc. Bà bước đến, kéo tay Chu Nhượng, liếc mắt hiệu cho Tống Uyển Trì : "Xuống nhà ăn cơm , dì con nấu cho con mấy món, lâu lắm con ăn đúng ?"

Tống Uyển Trì cũng kéo tay của Chu Nhượng, thúc giục: " đấy, thôi đừng nhắc mấy chuyện quan trọng nữa. Ăn uống là quan trọng nhất."

"Con tàu lâu như thế, chắc đói mệt. Ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi, ga trải giường mới cả đấy." Tống Uyển Thanh vuốt nhẹ lưng Chu Nhượng, đầy âu yếm, đẩy xuống lầu.

"Thôi đừng nhiều nữa, để con nó ăn." Tống Uyển Trì xong liền chạy nhanh xuống bếp, bưng thức ăn hâm nóng lên bàn.

Món ăn bày mắt, hương thơm ngào ngạt khiến nuốt nước miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-286-b.html.]

"Để xới cơm cho con." Tống Uyển Thanh nhanh chóng bếp, chẳng mấy chốc trở với một bát cơm trắng đầy.

"Mẹ dặn bố con . Hôm nay ông tăng ca, sẽ về ngay. Tối nay, khi con nghỉ ngơi xong, hai cha con chuyện với , thể uống với vài ly nữa."

"Vâng." Chu Nhượng đón lấy bát cơm, mỉm gật đầu, ánh mắt lập tức dừng ở đĩa thịt kho đặc sản của Thượng Hải.

Anh khỏi nhớ món ăn y hệt mà cho Tô Nam hôm sinh nhật của cô ở phố Ngô Đồng.

Bữa cơm mang đến cho Chu Nhượng vô vàn cảm xúc. Ngoài cảm giác quen thuộc và hạnh phúc khi trở nhà mấy tháng xa cách, còn những xúc cảm phức tạp đan xen trong lòng.

Không Tô Nam ở đó một thế nào ? Cô nhớ ?

Trên một con đường rộng rãi chạy từ đông sang tây, những ngôi nhà nhỏ rải rác lẻ loi. Một cô gái mặc chiếc áo khoác xanh đậm, bước vội vã, tay nắm chặt áo. Khi rẽ một con hẻm hai bên trồng đầy cây ngô đồng, cô mới chậm rãi .

Tô Nam liếc phía , thấy ai theo dõi mới lấy chìa khóa để mở cổng, nhưng ngay lúc đó, vỗ mạnh vai cô.

"A!" Tiếng hét chói tai vang lên khắp con phố vắng vẻ, những con chim đậu cành tiếng hét giật , tung cánh bay , để vài chiếc lông vũ rơi xuống.

"Tiểu Tô, cháu định hù c.h.ế.t bà ?" Bà Triệu ôm ngực, cũng tiếng hét bất ngờ của Tô Nam giật ít.

"Thì là bà." Tô Nam nuốt khan, thở phào nhẹ nhõm khi nhận đến.

"Không bà thì còn ai nữa? Cháu gặp chuyện gì ? Cậu Chu ? Lâu lắm thấy đến." Dì Triệu tinh ý nhận điều gì, liếc mắt theo hướng Tô Nam đến, thấy gì bất thường liền nhíu mày thắc mắc.

 

Loading...