Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 292: B

Cập nhật lúc: 2025-07-24 08:13:33
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi thấy rõ khuôn mặt , ngọn lửa giận trong lòng Tô Nam bùng lên dữ dội. Dù hít thở sâu mấy cũng thể kìm nén cơn giận.

"Cô đang tìm ?" Tô Nam lặng lẽ đến phía đó, hạ thấp giọng lạnh lùng tai cô .

" ." Người phản xạ trả lời, đó phắt đầu , suýt nữa thì va mũi Tô Nam.

"Tô Điềm Điềm, cô thần kinh ? Suốt ngày việc đàng hoàng, theo dõi gì?"

Không sai, đó chính là Tô Điềm Điềm. Lúc đầu, Tô Nam cũng sốc khi thấy cô . Cô đoán bao nhiêu , nhưng nghĩ đến đáng lẽ đang ở thôn Tiêu Gia .

"Tô Nam, cô ? Cái gì mà theo dõi cô? Đường rộng như , chẳng lẽ cô bỏ tiền xây , cho khác ?" Tô Điềm Điềm hạ giọng, bối rối phản bác.

"Cô đúng là đồ thần kinh. Nếu cô còn theo nữa, sẽ đưa cô đến đồn công an, để cô nữa." Tô Nam chỉ thẳng mặt Tô Điềm Điềm, nghiêm túc cảnh cáo.

“Ai, cô đừng , việc tìm cô.” Tô Điềm Điềm thấy Tô Nam xoay , vội vàng tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.

Mặt Tô Nam hiện lên vẻ chán ghét hất tay Tô Điềm Điềm , đó lùi về phía hai bước, khó chịu : “Có chuyện gì thì , đừng ở chỗ động tay động chân.”

“Được, chạm cô, thể giúp một ?” Tô Điềm Điềm bĩu môi, thu hồi tay, đó giọng chút cầu xin mà sang chuyện với Tô Nam

“Không.” Tô Nam trợn trắng mắt, chuẩn cáo từ.

“Tô Nam, bây giờ cô thành đạt , yêu, việc ở thành phố, nên xem thường bà chị họ đúng ?” Tô Điềm Điềm giậm chân, vẫn tiếp tục đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-292-b.html.]

“Đừng .” Tô Nam hiệu im lặng.

Tô Điềm Điềm quanh, thấy nhiều bắt đầu chú ý đến, trong lòng mừng thầm, nghĩ rằng Tô Nam lo ngại ánh mắt khác nên đành nhượng bộ. ngờ, ngay giây tiếp theo, Tô Nam hổ ngờ.

vốn dĩ luôn coi thường cô.”

Tô Điềm Điềm hổ và tức giận, tiến lên vài bước chặn đường Tô Nam, phẫn nộ : “Cô cũng nhờ đàn ông để công việc ? Cô gì hơn mà ở đây vẻ cao sang?”

Nghe , Tô Nam liền dừng bước, thẳng Tô Điềm Điềm, khoanh tay đáp: “ , chúng đều dựa đàn ông, nhưng dựa thì cao, trai, trẻ trung, còn cô dựa lùn, và già. Đàn ông cũng phân cấp bậc mà.”

Tô Nam hề khách sáo, cô luôn cách đối phó với kiểu như Tô Điềm Điềm, một câu trúng ngay điểm yếu của cô , khiến cô hổ và giận dữ.

“Tô Nam, cô đừng quá đáng.”

Quả nhiên, sắc mặt Tô Điềm Điềm đỏ bừng ngay đó, như thể sắp mắng chửi, nhưng hiểu vì nhịn xuống, đó nở một nụ gượng gạo và nhẹ nhàng : “Nam Nam, chuyện đây là của chị, tất cả đều do chị đúng. Em rộng lượng đừng để bụng nhé, tha thứ cho chị ?”

Tô Nam nhíu mày, hiểu hôm nay Tô Điềm Điềm đang giở trò gì, nên cô giữ thái độ chờ xem, khẽ hắng giọng: “Cô giúp gì?”

Thấy Tô Nam chỉ mới vài lời mềm mỏng mềm lòng, Tô Điềm Điềm thầm chửi một câu "đồ ngốc", nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ .

“Mấy hôm , nhà chị gửi thư bảo rằng chị sắp cưới vợ, cần mua một chiếc xe đạp, bảo chị gửi tiền về. em cũng đấy, sức chị , việc chậm chạp, kiếm mấy công điểm, chẳng đủ tiền. Vậy nên...” Tô Điềm Điềm Tô Nam với ánh mắt dè dặt, tiếp tục: “Nam Nam, em cho chị mượn hai trăm tệ ? Chị đảm bảo, khi nào tiền chị sẽ trả .”

 

Loading...