Vương Dũng theo , dám thở mạnh, sợ giận.
Hai về đến căn nhà nhỏ ở phố Ngô Đồng, Chu Nhượng nhà thấy cảnh tượng lục tung. Tiếng răng rắc phát từ nắm đ.ấ.m siết chặt của .
Nhìn cảnh , đầu óc ngừng suy diễn những điều tồi tệ. Tô Nam, cô gái nhút nhát và yếu ớt , sẽ hoảng sợ và bao nhiêu khi bắt cóc?
Chỉ nghĩ đến việc cô đang một đối diện với những điều đáng sợ, Chu Nhượng giận thốt nên lời, tràn ngập cảm giác tự trách và lo sợ.
Sao thể để cô ở huyện Tang An một mà bỏ như ?
“Á!” Hai hàm răng của va , đôi mắt trợn to, đ.ấ.m mạnh xuống bàn tạo một tiếng vang lớn.
“Đi tìm Lão Hắc.” Chu Nhượng suy nghĩ một lúc, quyết định ngoài.
"Lão Hắc? Anh Nhượng..." Vương Dũng vài lời khuyên nhủ, nhưng đôi mắt lạnh lùng của Chu Nhượng, nuốt lời định trong, ngậm chặt miệng.
Lão Hắc là kẻ đầu băng nhóm ở huyện Tang An, kiểm soát tất cả các hoạt động phi pháp ở khu vực . Khi Chu Nhượng mang việc ăn tới đây, từng gặp Lão Hắc để mắt.
Đó là quy tắc.
khi tiếp xúc, Chu Nhượng nhận đây là kẻ thể kết giao sâu, nên từ đó qua với nữa.
Nếu tình thế ép buộc, Chu Nhượng cũng tìm đến Lão Hắc. Anh ghét cảm giác thể kiểm soát tình hình như hiện tại.
Dù , cũng là ngoài, nắm rõ hết địa bàn nơi . Việc tìm chắc chắn thể nhanh bằng Lão Hắc, kẻ sinh và lớn lên ở đây, với một đám đàn em trướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-304-b.html.]
Ở phía nam của huyện Tang An một khu chung cư kiểu ống, vốn là ký túc xá của nhà máy cơ khí trong huyện, nhưng khi nhà máy dời , khu bán cho dân làng lân cận.
Chu Nhượng xách theo một chiếc hòm gỗ, phía là Vương Dũng, cả hai đến một tòa chung cư.
Ở lối cầu thang, một cái bàn đặt ngay đó, vài gã đàn ông vạm vỡ xung quanh chơi bài, thỉnh thoảng nhón vài hạt lạc, nhấp một ngụm rượu nhỏ. Dù trời đông giá rét mặt mũi họ đỏ ửng, nhưng chẳng ai vẻ gì là cảm thấy lạnh, ngược , tinh thần ai nấy đều hăng hái.
Thấy hai lạ mặt đến, một gã cao gầy lơ đễnh liếc họ, lâu nhận khuôn mặt của Chu Nhượng và lập tức ngăn các em tiếp tục đánh bài.
“Ồ, chẳng là Nhượng đây ? Lâu lắm thấy đến thăm, hôm nay ghé qua?” Gã gầy cao tên Dương Hầu lên tiếng, giọng điệu mỉa mai, rõ ràng ý .
Chu Nhượng liếc một cái, lạnh lùng : “ tìm Lão Hắc, thời gian đôi co với .”
Vừa dứt lời, Dương Hầu sầm mặt , cảm thấy Chu Nhượng coi gì. kịp mở miệng, .
“Hừm, ông trùm của chúng tao gặp là gặp ?” Một gã khác với vết sẹo dài mặt nhổ bãi nước bọt xuống đất, Chu Nhượng bằng ánh mắt dữ tợn.
Vương Dũng thấy gã kiêu ngạo quá mức, định bước lên dạy cho một bài học, nhưng Chu Nhượng giơ tay ngăn .
“Các định gây sự chắc?” Dương Hầu hất bộ bài xuống bàn, đập mạnh bàn dậy.
Hắn lên, đám đàn ông khác cũng dậy theo, gã đàn ông sẹo thậm chí còn tiến sát đến mặt Chu Nhượng, gần như chạm .
“Chu Nhượng, đại ca bọn tao chuyện tử tế hợp tác với mày, nhưng mày từ chối thẳng thừng, là từ nay dây dưa nữa.”