"Này, Tô Điềm Điềm, cô đường ?" Tần Hiểu Lan tức tối hét lên, tay xoa cánh tay đau nhức vì đụng trúng.
Tô Điềm Điềm chẳng buồn đáp , tiếp tục thẳng khi trả công cụ.
Tần Hiểu Lan gì đó, nhưng Tiếu Phương Vân ngắt lời bằng giọng kiên nhẫn.
“Cãi gì thế? Không đổi công cụ bây giờ thì cút mà xếp hàng.” Tiếu Phương Vân gõ bàn, cảnh cáo.
Tần Hiểu Lan đành giậm chân tức tối, hừ lạnh một tiếng nhanh chóng đổi công cụ. Sau đó, cô theo hướng ngược với Tô Điềm Điềm, định ghé cửa hàng cung tiêu mua một cân bánh trứng, mang về ăn mặt Tô Điềm Điềm để chọc tức cô .
Tần Hiểu Lan thầm, tưởng tượng đến cảnh Tô Điềm Điềm năn nỉ cho ăn một miếng, trong lòng đầy đắc ý. Đây là đầu cô nghĩ chiêu trò , mà nào cũng thành công.
Tuy nhiên, kế hoạch của cô thành, vì Tô Điềm Điềm mãi đến tối cũng về.
Trong một căn nhà hoang ở huyện Tang An, ánh sáng yếu ớt từ hai ngọn đèn dầu le lói, trông như chỉ cần một cơn gió thổi qua là thể dập tắt ngay.
“Làm cô tỉnh .” Một giọng trầm đục vang lên từ trong bóng tối.
“Vâng.”
Ngay đó là hai tiếng tát tai chát chúa vang lên trong căn phòng kín.
Tô Điềm Điềm đánh thức bởi những cái tát đau rát mặt, cơn đau cháy bỏng khiến cô bừng tỉnh. Khi mở mắt , cô đối diện với một gương mặt đầy sẹo dữ tợn.
"A!" Tô Điềm Điềm hét lên kinh hoàng, suýt ngất xỉu trở .
“Con khốn, ngoan ngoãn lời . Còn la lên nữa tao cho mày c.h.ế.t ở đây luôn.” Gã đàn ông sẹo mặt tát thêm một cái, ánh mắt hung tợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-307-b.html.]
Đến lúc , đầu óc Tô Điềm Điềm mới tỉnh táo đôi chút. Cô phát hiện tay chân trói, gian xung quanh thì vô cùng đáng sợ, khiến cô nhịn mà bật thút thít.
“Mấy định gì? tiền, thật sự tiền. Hu hu hu...” Tô Điềm Điềm nghĩ rằng họ đến vì tiền, vội vàng cầu xin.
“Tao phỉ nhổ tiền của mày. Đại ca của tao hỏi mày vài chuyện.” Gã sẹo mặt túm lấy mái tóc dài của Tô Điềm Điềm, kéo mạnh, khiến gương mặt cô lộ rõ ánh đèn.
Da đầu kéo đau đớn, nhưng Tô Điềm Điềm dám to, chỉ thể ngoan ngoãn ngước về phía .
Trước mặt cô là một đàn ông bên bàn, nửa cơ thể chìm trong bóng tối, thể rõ mặt. Bên cạnh còn vài gã đàn ông khác, ai nấy đều vẻ mặt hung dữ, trông cực kỳ đáng sợ.
Phía đối diện một đàn ông khác cũng trói tay chân, lưng về phía Tô Điềm Điềm, rõ còn sống chết.
Cảnh tượng Tô Điềm Điềm sợ hãi nuốt khan, thở trở nên dồn dập, cả run rẩy, co rúm .
“Két.”
Người đàn ông bàn dậy, tiếng ghế ma sát với sàn gỗ vang lên chói tai, và ngay đó gương mặt lộ ánh sáng.
Nhìn thấy đàn ông mặt, Tô Điềm Điềm khỏi kinh ngạc đến há hốc miệng, tròn mắt thốt lên: “Chu Nhượng? Không về Thượng Hải thăm nhà ?”
Chu Nhượng chẳng thèm để ý đến những lời vô nghĩa của cô . Anh cầm lấy một cây gậy gỗ thô to, dí thẳng trán Tô Điềm Điềm, quát lớn: “Tô Nam đang ở ?”
Hai hốc mắt của Chu Nhượng sưng đỏ, những tia m.á.u li ti phủ khắp nhãn cầu, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, ánh lên sự điên cuồng.
Tô Điềm Điềm tiếng quát của cho sợ đến mức giật b.ắ.n , mặt mày tái nhợt, rụt cổ , đối diện với ánh mắt đầy hận thù của , cô khỏi run rẩy.