Hồi tưởng  quá khứ, Chu Nhượng nhắm chặt mắt một cách đầy đau đớn,  đó mở bừng , trong mắt chỉ còn  sắc đỏ rực của căm phẫn, như thể tim  ai đó đ.â.m thủng, m.á.u phun trào, nỗi đau khiến   thở nổi.
Chu Nhượng   ,    rằng, tung ngay một cú đá  n.g.ự.c  đàn ông , khiến  văng mạnh  cửa.
Vương Dũng tiến lên, nhấc bổng  dậy, giật phăng chiếc khăn đen khỏi đầu , kéo đến  mặt Chu Nhượng, : “Chúng   lục soát nhà ,  tìm thấy dấu vết của cô Tô.”
Vương Hoằng Vĩ rên rỉ vì đau, n.g.ự.c  cú đá    thở nổi. Nghe đến đây,  mới hiểu  bọn  tìm  vì lý do gì, liền lập tức cầu xin: “Anh ơi, là thằng Hạ Thông Kiệt bảo  ,  liên quan gì đến  cả!”
Ban đầu  nghĩ rằng Tô Nam chỉ là một cô gái trí thức trẻ từ xa đến, ở một vùng nhỏ bé như huyện, chẳng    nào, càng   bạn bè  thiết. Hắn cho rằng  tay với cô thì chẳng  lo lắng hậu quả, cũng  sợ  trả thù.     ngờ đến việc cô   một nhóm  liều mạng   lưng, như bọn cướp mạng .
Nếu   sự tình,  cho tiền  cũng  dám  tay vì năm mươi tệ của Hạ Thông Kiệt.
Vương Dũng giáng một cú đ.ấ.m  lưng , nghiêm mặt hỏi: "Vậy cô Tô  ?"
"  ,  thật sự  ." Vương Hoằng Vĩ hoảng loạn lắc đầu,  chỉ về phía Hạ Thông Kiệt mà đổ : “Anh hỏi  ,   việc ở tiệm ảnh Hồng Tinh, là đồng nghiệp của Tô Nam.”
"Cậu đang  đến  ?" Chu Nhượng nhíu mày, kéo lê  đàn ông bất động ở góc phòng , ném xuống cạnh Vương Hoằng Vĩ.
Người đó chính là Hạ Thông Kiệt, nhưng giờ đây  trông chẳng khác gì một cái xác,   bê bết máu.
Vương Hoằng Vĩ tái mặt, trán vã mồ hôi lạnh, tóc dính bết  thái dương,  nuốt nước bọt, run run định  gì đó, nhưng Chu Nhượng  lên tiếng : "Đừng giở trò với ,    kiên nhẫn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-309-b.html.]
" thề,  thật sự  .  còn  kịp  tay..." Vương Hoằng Vĩ run rẩy môi,  phịch xuống đất, do dự một giây  quyết định   tất cả,    lôi  rắc rối  thêm nữa.
Nghe , đồng tử Chu Nhượng bỗng co rút, ánh mắt  như bừng lên ngọn lửa phẫn nộ, hai tay  siết chặt, các khớp ngón tay kêu răng rắc như thể sẵn sàng nện một cú đ.ấ.m  mặt Vương Hoằng Vĩ.
  hiểu , đến giây cuối cùng,   dừng , chậm rãi  xổm xuống  mặt , rút điếu thuốc, châm lửa, từ từ hút một  sâu. Nhìn chăm chăm  mắt Vương Hoằng Vĩ hồi lâu,  thở  một luồng khói  mặt .
" hỏi ,   theo dõi  phố bấy lâu, nhưng  một hôm  kịp về ăn cơm, tại  ?" Giọng Chu Nhượng trở nên nhẹ nhàng, cứ như đang hỏi chuyện vặt vãnh giữa hai  bạn cũ.
Vương Hoằng Vĩ sợ đến nỗi tim như nhảy lên cổ họng, thở gấp gáp, răng cầm cập  kiểm soát .
Sao   rõ như ?
"... hôm đó  gặp  quen  phố, ..." Chưa  hết,   cảm nhận  nỗi đau cháy rực  vai khi đầu điếu thuốc châm thẳng  da.
" cho  thêm một cơ hội,   ?" Ánh mắt Chu Nhượng sắc bén như lưỡi dao.
"Đám đồ mày trộm từ nhà chị dâu tao, nghĩ bọn tao mù hết  nhận  ? Còn dám giở trò  dối?" Vương Dũng  kiềm chế , đá  chân Vương Hoằng Vĩ.
" ,   hết! Đừng đánh nữa." Vương Hoằng Vĩ đau đến tái mặt, hai tay chắp  cầu xin tha mạng.
Cuối cùng, Chu Nhượng buông tay, điếu thuốc rơi xuống đất, lửa tắt ngấm.