Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 311: B

Cập nhật lúc: 2025-07-24 08:23:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mày chạy thoát, bây giờ cô đang ở ? Sao như thể bốc khỏi nhân gian?" Chu Nhượng cầm cây gậy gỗ bàn, vỗ nhẹ lòng bàn tay hai cái.

" cũng mà. sai , lẽ nên nhận việc . Anh tha cho ."

Vương Hoằng Vĩ thấy cây gậy trong tay Chu Nhượng, sợ hãi van nài liên tục. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt bê bết m.á.u và nên lời của Tô Điềm Điềm do phụ nữ to lớn đánh, khuôn mặt lập tức cứng đờ, m.á.u nóng dâng lên, và ngất lịm.

"Đưa bọn chúng treo lên, bao giờ tìm Tô tiểu thư, thì thả xuống." Vương Dũng vỗ tay hiệu. Ngay lập tức, hai bước tới kéo Vương Hoằng Vĩ và Hạ Thông Kiệt, đưa họ treo cạnh Tô Điềm Điềm mái hiên.

Chu Nhượng ngăn cản hành động của Vương Dũng. Anh thẫn thờ ghế, ánh mắt đờ đẫn dán xuống sàn nhà. Mỗi khi tiếng gió xào xạc bên ngoài, mới từ từ ngẩng đầu lên cửa. khi thấy bóng dáng luôn mong ngóng, ánh mắt rơi xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ bắp mu bàn tay nổi rõ, biểu lộ sự bất an tột độ.

Cho đến khi trời sáng, vẫn tin tức gì .

Chu Nhượng cả đêm chợp mắt, đôi mắt đỏ hoe chăm chú tia nắng chiếu từ cửa sổ. Một giọt nước mắt lăn nhẹ qua khóe mắt, sự hận thù và cơn điên cuồng ẩn chứa trong đôi mắt khó mà che giấu .

"Cô ? Mày giấu cô ?" Chu Nhượng đột ngột mất kiểm soát, nhặt cây gậy gỗ chân và hung hãn lao về phía ba đang treo , phát sự giận dữ và điên loạn đến kinh sợ.

"A!" Ba đang mơ màng buồn ngủ bỗng thét lên kinh hãi.

Vương Dũng đang tựa lưng tường nghỉ ngơi, thấy vội vàng lao tới ngăn cản Chu Nhượng, cố gắng khuyên can: "Nếu cứ tiếp tục đánh thế , họ sẽ c.h.ế.t mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-311-b.html.]

"Anh Nhượng, mấy ngày nay nghỉ ngơi chút nào, là về ngủ một lát . sẽ ở đây canh gác giúp , tin tức gì sẽ lập tức cho báo . Tô tiểu thư chắc chắn thấy như thế ."

Động tác của Chu Nhượng khựng , cây gậy rơi xuống đất. Anh hít thở sâu hai , đẩy Vương Dũng , ánh mắt thoáng qua chút tối tăm, lạnh lùng: "Ừ."

Tô Nam yếu đuối và nhạy cảm như , nếu thấy bộ dạng nhếch nhác của , sẽ ghét bỏ đến nhường nào.

Nghĩ đến đây, Chu Nhượng xách túi đồ trang điểm của Tô Nam lấy từ Vương Hoằng Vĩ, trở về tiểu viện ở đường Ngô Đồng.

Phòng trong tiểu viện hỗn loạn, từ khi Tô Nam gặp chuyện, vẫn kịp dọn dẹp. Vài ngày ở, một lớp bụi mỏng phủ kín thứ.

Nhìn cảnh tượng , Chu Nhượng tâm trạng dọn dẹp. Sau khi đặt túi đồ xuống, thẳng phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương, kéo khóe miệng, cố gắng luyện tập cách để khi gặp Tô Nam thể đón cô bằng nụ . nhận , đôi khi nụ còn khó coi hơn cả tiếng .

Sau khi rửa mặt qua loa, trở phòng xuống.

Chu Nhượng im lặng chiếc giường trống trải, hai tay gối đầu, đôi mắt đỏ hoe lên trần nhà. Dù kiệt sức, nhưng thể ngủ. Mỗi khi nhắm mắt, những ký ức về Tô Nam hiện lên, từ đầu gặp gỡ đến những khoảnh khắc họ ở bên , tất cả đều hiện rõ mồn một trong tâm trí , như thể những ký ức đó in sâu tận đáy lòng từ lâu.

"Nam Nam, em đang ở ?"

 

Loading...