Vừa dứt lời, một giọt nước mắt tràn từ khóe mắt Chu Nhượng.
"Ái da."
Một giọng dịu dàng kêu lên, và đột nhiên xuất hiện một trọng lượng nhẹ nhàng.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu qua cửa sổ, rọi hai . Tô Nam với mái tóc đen như mực buông xõa lưng, tấm chăn đắp cô trượt xuống đất, để lộ bộ váy ngủ trắng tinh, làn da trắng ngần phơi bày khí.
Cô trang điểm, làn da trong suốt như ngọc, môi đỏ tự nhiên, đôi mắt long lanh, đầy vẻ quyến rũ.
Và lúc , mỹ nhân dịu dàng đang tròn mắt , đôi môi đỏ mọng mím , ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy , trông cô .
"Anh đang mơ đấy." Một lúc , Tô Nam cuối cùng cũng tỉnh táo , một câu định cúi nhặt chăn, đó trốn về gian của .
Thật là họa vô đơn chí, xui xẻo hết chỗ .
Cô khó khăn lắm mới quyết định ngoài xem thử xem tên xa , ai ngờ đụng Chu Nhượng. Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt đột nhiên xuất hiện và lên bụng như thế .
Thử hỏi bình thường nào thấy màn "biến " như thế mà nghĩ là gặp ma, sợ hãi tránh xa cô ?
Không thể nào! Người bạn trai hảo, tuyệt vời của cô! Cô còn cưng chiều đủ, yêu thương đủ, hưởng thụ đủ, thể vì một sai lầm ngớ ngẩn mà mất chứ?
Tô Nam sắp đến nơi, cúi nhặt chăn thì ai đó nắm lấy cổ tay.
"Nam Nam?" Giọng của Chu Nhượng khàn khàn, tràn đầy sự bất định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-312-b.html.]
“Em , nhận nhầm …” Tô Nam lập tức phủ nhận, cố gắng rút tay về, nhưng thể rút . Cô thử giằng co một hồi mà kết quả, đành thở dài đổi sang giọng dịu dàng: “Ngoan nào, buông tay , đang mơ đấy. Tỉnh mộng là sẽ thôi.”
“Anh tỉnh.” Chu Nhượng tuyệt vọng lắc đầu, mắt dán chặt gáy cô, bàn tay siết chặt hơn, như giữ chặt cô mãi mãi trong vòng tay .
Nếu đây là mơ, và trong giấc mơ chỉ hai bọn họ, thì hãy để chìm đắm mãi trong giấc mộng , bao giờ tỉnh nữa. Anh sẵn sàng chấp nhận, đắm trong đó mà hối tiếc.
"Sao mà lời thế nhỉ?" Tô Nam bực dọc , nhưng ngay lập tức ngớ , ngây tại chỗ, khẽ run rẩy hỏi: "Anh... ?"
Tô Nam luống cuống nhảy lòng Chu Nhượng, dùng đôi tay nhỏ nhắn lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt .
"Ôi dào, nam nhi đại trượng phu, chứ, em còn mà." Tô Nam chu môi, giọng ngọt ngào nũng để an ủi .
Chu Nhượng mạnh mẽ ôm chặt cô lòng, đầu vùi cổ cô, mỉm qua làn nước mắt: "Em về ."
Tô Nam râu mới mọc của chọc da, khiến cô ngứa ngáy đẩy một chút, nhưng nghĩ đến giọt nước mắt của , cô mủi lòng, ôm chặt hơn, miệng lẩm bẩm: "Được , , nữa."
Hai ôm một lúc, bỗng Tô Nam hắt xì một cái, cả hai đều sững .
Chu Nhượng vội nhặt chiếc chăn đất lên, cuốn cô thật kín ôm lòng, xuống giường.
Tô Nam kéo kéo chiếc váy ngủ mỏng . Cô cũng mặc ít thế , nhưng trong gian chỉ còn vài bộ quần áo mùa hè bỏ . Bộ đồ mùa đông cô mặc mấy ngày, chịu nổi mùi nữa nên cô khi lau bằng nước suối tiên. Cô định quấn chăn ngoài xem tình hình, nào ngờ thành thế .
Tô Nam thận trọng ngước mắt Chu Nhượng, tim đập thình thịch. Sao hỏi cô thế nào mà xuất hiện giữa ban ngày thế ? Liệu phép thuật ? Không, là tiên thuật.