Anh hỏi, thì cô cứ coi như chuyện gì xảy .
"Anh về huyện Tang An từ bao giờ ?" Tô Nam thản nhiên chui tay áo , tự sưởi ấm. Ban nãy ở ngoài lạnh quá, tay cô giờ vẫn lạnh như băng.
Vừa chạm , Chu Nhượng rùng vì lạnh, nhưng ngay đó nắm tay cô , ép sát hơn, khẽ đáp: "Vừa nhận điện báo của em, trở về ngay."
Nhắc đến chuyện , Tô Nam bực , kể từ đầu đến cuối những gì trải qua, cuối cùng bực tức : "Nếu mà bắt tên điên đó, em nhất định đánh một trận nên !"
Vừa , cô nghiến răng, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ giơ lên.
"May mà em ... khụ khụ, thì giờ chắc còn gặp em nữa." Tô Nam nửa chừng, vội nuốt lời, vẻ ngây thơ dụi đầu n.g.ự.c .
Chu Nhượng ôm chặt cô lòng, lòng tràn ngập vui sướng vì tìm Tô Nam. Lông mi khẽ rung động. Anh chứng kiến cảnh cô đột ngột xuất hiện, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng quan tâm. Điều để tâm chỉ là cô an , ở bên cạnh .
"Người đó là do Hạ Thông Kiệt thuê." Chu Nhượng kê cằm lên đầu cô, kể chuyện xảy từ lúc trở về. Tất nhiên, lược bớt những cảnh quá m.á.u me.
"Sao đàn ông ghê tởm như ." Tô Nam sờ cánh tay nổi đầy da gà, rùng một cái. Thật ngờ Hạ Thông Kiệt nội tâm đen tối đến thế.
Biết thể theo đuổi cô, sử dụng những thủ đoạn hèn hạ. Nếu gian, giờ lẽ cô rơi bẫy của . Bị " hùng cứu mỹ nhân", đó vì tác dụng của thuốc mà cam chịu kết hôn và sinh con với . là một kế hoạch hảo, nhưng đáng khinh.
Đến cả xuân dược hạ lưu cũng dám dùng, thì còn gì mà dám?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-313-b.html.]
"Đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Tô Nam ôm chặt lấy Chu Nhượng, nhịn mà mắng.
"Ừ, xứng." Chu Nhượng vuốt ve mái tóc dài của cô, đồng ý.
"Vậy nên là tưởng em gặp chuyện gì, nên mới ?" Tô Nam ngẩng đầu lên, dùng ngón tay chọc chọc mũi và khóe mắt đỏ hoe của Chu Nhượng, đau lòng cau mày.
Biết sớm lo lắng thế , cô sớm khỏi gian .
"Em tự bảo vệ , mừng lắm." Chu Nhượng mỉm từ tận đáy lòng.
Tô Nam dừng tay , mỉm tươi tắn: " , kể cả , em vẫn tự bảo vệ , để kẻ đạt mục đích. Anh cứ yên tâm nhé."
Chu Nhượng lắc đầu, cô đầy nghiêm túc, giọng trầm ấm: "Không, sẽ chăm sóc và bảo vệ em thật , để ai cơ hội tổn thương em. Bí mật của em... càng ít càng ."
"Được." Tô Nam gật đầu mạnh mẽ, thể đồng ý. Suy nghĩ một lát, cô tò mò hỏi nhỏ: "Anh hỏi em rốt cuộc chuyện là thế nào ?"
"Đó là bí mật của em, nếu em , sẽ hỏi." Chu Nhượng mỉm , ánh mắt chân thành như ánh trăng sáng ngời.
Tô Nam mím môi, những lời đang mắc kẹt trong cổ họng bỗng chốc trút bỏ, cô thở phào nhẹ nhõm. Thú thật, cô cũng sợ Chu Nhượng sẽ hỏi đến tận cùng.
Bởi ngay chính cô cũng rõ gian nguồn gốc từ , cô thể giải thích cho ? Hơn nữa, cô thể mở lời rằng thế giới chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà cô và chẳng qua chỉ là những nhân vật nhỏ nhoi, thậm chí là pháo hôi trong truyện?