Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 314: B

Cập nhật lúc: 2025-07-24 08:23:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Tô Nam thoáng trầm ngâm, chăm chú Chu Nhượng một hồi bất ngờ nở một nụ rạng rỡ. Cô dịch gần hơn, đặt một nụ hôn nhẹ lên cằm .

“Hôn một cái.” Tô Nam chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, hạnh phúc mỉm và chu môi đòi hôn .

Có gì hấp dẫn hơn là yêu chủ động đòi hôn chứ?

Cổ họng Chu Nhượng khẽ di chuyển lên xuống, ánh mắt nóng bỏng dừng đôi môi hồng mịn màng của cô, chút do dự, cúi xuống hôn cô thật sâu.

Tất cả những nhớ nhung, lo lắng, sợ hãi đều tan chảy trong nụ hôn dài thời gian xa cách .

________________________________________

Ba ngày , Tô Nam trở việc ở tiệm chụp ảnh, và ở đây bỗng thiếu một , đó là Hạ Thông Kiệt.

“Chị cứ thắc mắc mấy hôm nay em , hóa là về quê .” Giang Hồng Cầm cầm giẻ lau bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu chuyện với Tô Nam, lúc đang dọn dẹp bàn trang điểm.

"Ừ, bạn ở quê đột nhiên bệnh, ai chăm sóc nên em giúp." Đôi mắt Tô Nam ánh lên sự do dự, chút ngượng ngùng khi dối.

"Em Tô thật là nghĩa khí, tệ." Giang Hồng Cầm giơ ngón tay cái, khuôn mặt mỉm đơn giản nhưng đầy tán thưởng.

Tô Nam khẽ ho một tiếng, đáp bằng một nụ thiện, nhưng trong lòng cô cảm thấy như mỉa mai, thật khó chịu.

"À, còn một chuyện nữa cô . Trong mấy ngày cô , Tiểu Hạ vì lý do cá nhân tự xin nghỉ việc. chị đắc tội với ai, đánh cho tơi tả, đến mức thể nữa, đành thôi việc để viện dưỡng thương."

Giang Hồng Cầm bỗng hạ thấp giọng, lén lút ghé sát Tô Nam, vẻ mặt đầy bí ẩn câu chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-314-b.html.]

"Ồ? Lại chuyện như ? Vậy báo cảnh sát ?" Tô Nam lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vẻ ngạc nhiên, che miệng hỏi.

"Thì mà dám báo? Sợ trả thù chứ , haizz, chuyện chỉ thể đành ngậm bồ hòn ngọt thôi." Giang Hồng Cầm lau dọn, ngừng cảm thán.

Lúc , thầy Khổng từ lầu bước xuống...

"Thầy Khổng." Tô Nam và Giang Hồng Cầm ngừng tay, chào hỏi thầy Khổng.

Thầy Khổng gì, chỉ khẽ gật đầu thẳng về phía quầy, trông ông vẻ buồn bã.

"Tại thầy Khổng trông như ?" Tô Nam theo bóng dáng thầy Khổng, thắc mắc, sang hỏi Giang Hồng Cầm.

Giang Hồng Cầm hiểu rõ chuyện, hắng giọng và hạ giọng thì thầm: "Chẳng là vì chuyện của Hạ Thông Kiệt ? Từ khi xảy chuyện, thầy Khổng cứ ủ rũ suốt, vốn dĩ thầy ít , bây giờ càng ít hơn."

"Thực chị cũng hiểu, dù gì Hạ Thông Kiệt cũng là tử duy nhất của thầy. Nói bỏ là bỏ, ai nối nghiệp, ai mà buồn chứ. Hơn nữa, mấy năm gắn bó, cũng tình cảm chứ."

Tô Nam xong, khẽ gật đầu đồng tình, nhưng cô chẳng thấy tội nghiệp gì cho Hạ Thông Kiệt cả, đó là tự chuốc lấy mà thôi. Chỉ điều, thầy Khổng đến tuổi xế chiều, con cái, kế nghiệp cũng thật đáng thương.

Đột nhiên, Tô Nam nảy ý tưởng: "Hạ Thông Kiệt nghỉ việc , chẳng chúng tuyển mới ? Lần chọn một trẻ trung, siêng năng đến học hỏi nghề với thầy Khổng là mà."

"Đâu dễ thế, học chụp ảnh với thầy Khổng thì ít nhất tiếng Anh. Tất cả mấy từ máy ảnh giấy ảnh đều ghi bằng tiếng Anh, chữ thì học kỹ thuật."

Giang Hồng Cầm bĩu môi. Cô cũng học nghề lắm chứ, nhưng ngay cả tiếng Anh cơ bản cô còn chẳng , huống chi là những từ chuyên môn. Đừng tiếng Anh, ngay cả tiếng Trung cô còn thạo. Nếu quan hệ thì cô cũng việc ở tiệm chụp ảnh .

 

Loading...