"Tiếng Anh ?" Tô Nam sờ cằm, nhíu mày khó xử. Ở các trường hiện nay đa phần vẫn dạy tiếng Nga, tiếng Anh thì  phổ biến. Nhiều   đôi chút tiếng Nga, nhưng tiếng Anh thì chẳng  gì. Vì , tìm một   tiếng Anh mà còn chịu học chụp ảnh thì quả thật  dễ.
Tô Nam giỏi tiếng Anh, nhưng cô chẳng  học cái nghề chụp ảnh với mấy chiếc máy ảnh cồng kềnh,  nhàm chán  nặng nhọc. Cô thà kiếm tiền bằng việc trang điểm còn hơn.
" , bỏ ,  khách đến chụp ảnh kìa." Giang Hồng Cầm mắt tinh, nhanh chóng nhận  ba cô gái đang  ở cửa.
"Được." Nghe Giang Hồng Cầm , Tô Nam cũng  thấy họ, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc  bàn trang điểm, chỉ trong chốc lát  sắp xếp   đấy.
Sau khi dọn dẹp xong, Tô Nam  sang quan sát ba cô gái  bước  cửa. Trông họ đều  trẻ,  lẽ tầm tuổi cô,  mười tám, đôi mươi. Cả ba đều mặc quân phục màu xanh lá, tóc tết hai bím, trang điểm nhẹ nhàng, làn da ngăm đen, lưng thẳng tắp, tràn đầy sức sống, cử chỉ phong thái toát lên nét đặc trưng của quân đội.
Tô Nam chỉ cần  thoáng qua   họ đến từ quân đội,  chỉ vì trang phục mà còn vì cô  quan sát Chu Nhượng mỗi ngày. Dù  để ý nhưng cách   bước ,   cũng vô tình mang theo phong cách đặc trưng của quân nhân.
"Chào các đồng chí, chúng  đến chụp một tấm ảnh nhóm và ba tấm ảnh chân dung." Một cô gái cao ráo lên tiếng chào, giọng  rắn rỏi đầy tự tin, đồng thời  quên chào theo kiểu quân đội.
"Trời ạ, Cao Mạn, về nhà  mà vẫn còn nguyên tắc quá ?" Một cô gái thấp nhất trong nhóm che miệng  khúc khích.
Cao Mạn đỏ bừng mặt vì  hổ, vội thu tay , ngượng ngùng : "Vừa mới về,  kịp thích nghi thôi mà."
Giang Thính Xuân liếc  khắp tiệm chụp ảnh, khi thấy bàn trang điểm, mắt cô  sáng lên, hứng thú vỗ tay  vai Trần Hữu San, reo lên: "Đừng trêu cô  nữa,  kìa, ở đây cũng  chỗ trang điểm đấy."
"Wow,   thật đấy,  cứ tưởng chỉ đoàn văn công của chúng  mới  chỗ trang điểm cơ, ai ngờ ở đây cũng ." Trần Hữu San nhanh chân bước tới bàn trang điểm, tò mò ngắm nghía hết thảy nhưng  chạm tay  bất kỳ món đồ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-315-b.html.]
"Chỗ  trang điểm và chụp ảnh bao nhiêu tiền?" Cao Mạn cũng bước tới,  khỏi kinh ngạc,   sang hỏi Tô Nam,  đang  bên cạnh bàn trang điểm.
"Giá chụp ảnh  niêm yết ở quầy, mỗi loại ảnh  giá khác . Còn trang điểm thì tính thêm hai tệ." Tô Nam  niềm nở giải thích.
Nghe , ba cô gái lúc  mới  thẳng  Tô Nam. Khi thấy gương mặt xinh  của cô, ánh mắt họ sáng bừng. Ai ngờ tiệm chụp ảnh    một nhân viên xinh như thế, so với ba "đóa hoa" của đoàn văn công, cô nàng  chẳng hề kém cạnh.
Cao Mạn  ngập ngừng, kéo tay Trần Hữu San, thì thầm: "Chúng   trang điểm ? Hơi mắc đấy."
Trần Hữu San đang chăm chú ngắm nghía hộp phấn mắt,  màu sắc rực rỡ thu hút. Nghe Cao Mạn hỏi   nữa, cô  mới bừng tỉnh, lập tức gật đầu: "Trang điểm,  trang điểm."
"Vậy  cũng trang điểm." Giang Thính Xuân vui vẻ hưởng ứng.
Cả ba cô gái ở đoàn văn công  nhận lương và trợ cấp hàng tháng, cuộc sống dư dả, nên chi hai tệ để trang điểm cũng chẳng  gì quá đáng.
"Cô hóa trang thì  cũng hóa trang." Cao Mạn nhanh chóng nắm lấy tay Trần Hữu San,  .
Nghe họ trò chuyện, Tô Nam  giấu nổi niềm vui. Đây đều là tiền cả,  gì vui hơn việc kiếm  tiền chứ?
"Các cô  ai hóa trang ? Vì tiệm chỉ     hóa trang nên  hóa trang từng , nhưng  hóa nhanh lắm, sẽ  để các cô  chờ lâu ." Tô Nam  nhướn mày  hỏi, nụ  vẫn rạng rỡ.