Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 317: C
Cập nhật lúc: 2025-07-24 08:25:30
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên bầu trời vẽ nên một vệt chớp sáng chói lóa, ngay đó, cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống, giống như một thác nước khổng lồ trút xuống khắp huyện. Tiếng sấm chớp vang lên đùng đùng, giấu trong những đám mây đen đặc, rung động đến mức tai tê dại.
"Sao tự dưng trời mưa to thế ?" Giang Hồng Cầm nhanh chóng đóng cửa tiệm chụp ảnh để tránh mưa tạt bên trong.
“Chúng mang theo ô, lát nữa về đây?” Tô Nam đang giúp thầy Khổng dọn dẹp máy ảnh, cô ngẩng đầu bên ngoài nơi bầu trời tối mờ, thở dài một tiếng đầy lo lắng. May mà ba cô gái lúc nãy sớm, nếu , trời mưa to thế đến khi nào các cô mới về .
“Chồng chị chắc sắp mang ô đến cho chị , là em thử hỏi thầy Khổng mượn ô xem ?” Giang Hồng Cầm bước tới giúp dọn đồ, sức cô khỏe nên dễ dàng nâng chiếc hộp nặng.
“Con cứ cầm ô của mà về, ngày mai đem trả là .” Thầy Khổng thấy cuộc trò chuyện, đồng ý cho Tô Nam mượn ô mà chút do dự.
“Cảm ơn thầy Khổng ạ.” Tô Nam ngọt ngào đáp , nhanh chóng cảm ơn thầy.
Vì trời mưa to, khách đến tiệm chụp ảnh cũng thưa thớt, bọn họ trở nên nhàn rỗi. Tô Nam cuộn ghế sofa sách, là một cuốn tạp chí Trung - Tây mà thầy Khổng cho cô mượn, nội dung thú vị và đủ để g.i.ế.c thời gian.
Cho đến lúc gần tan , tiệm chụp ảnh vẫn khách, cuối cùng tới là nhà của một nhân viên.
Không ngoài dự đoán, chồng của Giang Hồng Cầm đến để đưa ô cho cô . Dù đến giờ tan , thầy Khổng vẫn cho phép Giang Hồng Cầm và chồng về sớm.
Khi bọn họ , trong tiệm chỉ còn thầy Khổng và Tô Nam.
“Để con quét dọn giúp chị Hồng Cầm nhé.” Ngồi mãi cũng chẳng gì , Tô Nam dậy, đặt sách xuống bàn lấy chổi từ quầy để bắt đầu quét nhà.
“Con cũng về sớm , ngày mai dọn dẹp cũng mà.” Thầy Khổng đang pha bằng nước nóng, thấy Tô Nam bắt đầu dọn dẹp thì lên tiếng ngăn .
“Không , con quét xong về.” Tô Nam mỉm đáp, tỏ ý bận tâm.
Sáng nay Chu Nhượng về làng Tiêu Gia, bao giờ mới về đây, nên về nhà cũng chẳng gì , thà ở tiệm chụp ảnh trò chuyện với thầy Khổng, để ông ở một .
Thầy Khổng gì thêm, để Tô Nam tiếp tục công việc của .
Đến giờ tan , Tô Nam thu dọn đồ đạc, chuẩn cầm chiếc ô của thầy Khổng để về, thì bất chợt thấy một bóng dáng cao lớn đợi bên đường. Mắt cô sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: "Sao đến đây?"
Chu Nhượng mỉm , bước tới nắm lấy tay cô, khẽ : “Anh đến đón em tan .”
“Em cứ nghĩ sẽ ở làng Tiêu Gia vài ngày mới về chứ, ngờ chỉ ở đó buổi sáng thôi? Hay là mới xa em chút xíu mà nhớ em chịu nổi ?” Tô Nam nghiêng đầu, nũng bằng cách dùng ngón trỏ chọc cánh tay Chu Nhượng.
Chu Nhượng xoa đầu cô, dịu dàng đáp: “ , nhớ em đến đau cả tim.”
“Chậc, thật sến súa.” Tô Nam giả bộ chịu nổi, vẻ ghê rợn xoa xoa cánh tay nổi da gà, nhưng khóe mắt cong lên đầy vui vẻ.
“Anh đợi chút, để em trả ô cho thầy Khổng .” Tô Nam chợt nhớ còn một chiếc ô thừa trong tay, cô chỉ chiếc ô .
Chu Nhượng tự giác cầm lấy túi của Tô Nam, gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Em , đợi em ở cửa.”
Tô Nam tiệm, để ô chỗ cũ với thầy Khổng đang uống ghế sofa: “Thầy Khổng ơi, bạn trai con đến đón , con để ô trong tủ nhé.”
Nghe thấy , thầy Khổng theo bản năng cửa tiệm, thấy một trai cao lớn đang đó. Khi bắt gặp ánh mắt của , lịch sự gật đầu chào hỏi.
Quả là một thanh niên tồi.
“Ừ, , mau , đừng để đợi lâu.” Thầy Khổng thu ánh mắt, vẫy tay hiệu cho Tô Nam thể về .
“Ngày mai gặp ạ.” Tô Nam cũng vẫy tay vui vẻ chạy tới chỗ Chu Nhượng, giọng ngọt ngào : “Em ăn món cà tím xào thịt bằm nấu hôm qua.”
“Được, còn ăn gì nữa ?” Chu Nhượng vòng tay ôm lấy vai cô, che ô thật kỹ cho cô khỏi ướt, mặc dù vai mưa ướt nhưng để ý.
Tô Nam giả bộ nhăn mày suy nghĩ, gãi đầu: “Ôi, nấu món nào cũng ngon, em chọn món nào, đây?”
“Thế về nhà bốc thăm nhé?” Chu Nhượng bật , tiếng trầm ấm vang lên bên tai Tô Nam, khiến cô nhịn mà nuốt nước bọt.
“Anh nhiều lên nữa , em thích .”
“Ừ... Tối về cho em .”
“Gì chứ, em ngay bây giờ cơ.”
“Em chắc chứ?”
“Tối thì tối, hừm.”
Cô nàng mít ướt nhanh chóng giơ tay đầu hàng, đưa tay chạm má nóng bừng của , hắng giọng nghiêm trang: “Ban ngày chuyện bậy.”
Khi về đến nhà ở phố Ngô Đồng, Chu Nhượng mới kể cho Tô Nam một tin quan trọng, đó là Tiếu Phương Vân và Lữ Trạch Sâm sắp kết hôn.
“Sao nhanh thế? Năm ngày nữa ?” Tô Nam phủi sạch bùn đất dính quần, ngạc nhiên ngẩng đầu Chu Nhượng đang cất ô, thể tin nổi.
Rõ ràng gặp, Tiếu Phương Vân rằng hai họ chỉ đang tìm hiểu thôi, thế mà đến nửa tháng tiến triển nhanh chóng đến mức sắp kết hôn và tổ chức tiệc cưới ?
Cô cứ tưởng Lưu Ngọc sẽ là đầu tiên trong nhóm kết hôn, ai ngờ là Tiếu Phương Vân, thật đúng là chuyện khó lường.
“Ừ, cũng chỉ mới lúc sáng, khi về điểm thanh niên tri thức thì Đinh Mậu .” Chu Nhượng treo ô lên móc ngoài hành lang, bước phòng, lấy một chiếc khăn lau bùn đất dính quần của Tô Nam.
Tô Nam ngoan ngoãn yên, để mặc cho Chu Nhượng giúp lau quần, miệng lẩm bẩm: “Thực kết hôn sớm cũng cái của nó.”
Vừa dứt lời, cô thấy Chu Nhượng đang xổm bên chân bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt u buồn đầy tủi , trông như : “Kết hôn nhanh thế , thế còn chúng thì ?”
“Ahem, đó là dựa việc cả hai bên gia đình đều đồng ý mà, đúng ? Hơn nữa, mặc dù Tiếu Phương Vân đủ tuổi kết hôn để đăng ký, nhưng họ là quân nhân, pháp luật bảo vệ, sự đảm bảo.” Tô Nam nghiêm túc giải thích, đưa tay xoa đầu Chu Nhượng như để an ủi.
Chu Nhượng suy nghĩ một lúc, phân vân nên trở về quân đội để một cuộc hôn nhân bảo đảm , nhưng nếu về quân đội , sẽ còn tự do như bây giờ, thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Vậy mới khiến cô đồng ý kết hôn nhanh với đây?
Chu Nhượng lau xong quần cho cô, dậy, tâm trạng rõ ràng , : “Còn nữa, Tiếu Phương Vân nhờ nhắn với em, cô mời em về giúp cô trang điểm.”
Tô Nam nhận tâm trạng của Chu Nhượng, khỏi bật , : “Được thôi, em sẽ về một ngày để giúp.”
Nói xong, cô đột nhiên ghé sát mặt Chu Nhượng, chớp chớp đôi mi dài, ranh mãnh hỏi: “Anh kết hôn với em đến thế ?”
Một tiếng sấm rền vang "ầm" lên, như phá nát cả gian, khiến Tô Nam giật , chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất. May mắn là Chu Nhượng nhanh tay kịp thời đỡ lấy eo cô.
“Có vẻ như là em hơn đấy nhỉ?” Chu Nhượng bật tiếng trầm thấp từ cổ họng, đôi mắt ánh lên một tia lửa cháy rực, như đang khiêu khích Tô Nam đồng ý với lời .
Tô Nam nhẹ nhàng ho khan, một tay chống lên n.g.ự.c . Cảm giác rắn chắc cô thích thú, khiến cô kiềm lòng mà tựa sát thêm, mỉm đầy ẩn ý: "Anh đoán xem?"
Ánh mắt cô tràn đầy quyến rũ, khẽ liếc , đầu ngón tay chạm nhẹ lên n.g.ự.c một cách tinh tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-317-c.html.]
Đôi mắt Chu Nhượng bỗng dâng lên một màu đỏ sẫm, cô chằm chằm đầy chiếm hữu.
“Đừng nghịch.” Chu Nhượng nắm lấy tay cô, trầm giọng cảnh cáo, giọng khàn đặc hơn nhiều so với lúc , lưng cũng căng cứng .
Như thể thấy, Tô Nam đưa tay lên eo , bĩu môi : “Anh béo lên ? Sao eo chẳng thấy cơ bắp gì cả?”
Cô , kéo áo sơ mi của lên, tay luồn bên trong, khi chạm đến những múi cơ bụng rắn chắc, cô mới hài lòng rút tay . Đôi mắt long lanh vô tội, cô chớp mắt và mỉm : "Là em cảm nhận sai, vẫn rắn chắc lắm."
Nói xong, cô giơ ngón cái , trêu đùa một cách tinh nghịch phòng, miệng lớn: “Đói quá, để em xem còn bánh đậu mây hôm qua .”
Cô bỏ chạy, đúng kiểu trêu chọc xong chuồn lẹ.
“Tô Nam.” Tiếng gọi nghiến răng nghiến lợi của Chu Nhượng vang lên, giọng lạnh lẽo nhưng ẩn chứa chút run rẩy.
“Anh cũng ăn bánh đậu mây ? Chỉ còn một miếng thôi, đừng tranh với em nhé.” Giọng lém lỉnh của Tô Nam vọng từ trong phòng, rõ ràng là thèm để tâm đến cơn "giận" của .
Chu Nhượng mím môi, đẩy cửa phòng bước . Khi qua tấm bình phong, bước chân khựng .
Tô Nam đang mỉm cũng đột nhiên đơ , lặng lẽ dùng chiếc quần cởi che đôi chân trắng nõn của , lắp bắp : “Sao đây?”
Chẳng nên hổ bỏ qua cho cô, đó tức giận đến mức bếp nấu ăn để hả ?
Tô Nam cứ nghĩ nắm bắt tính cách của , nên mới yên tâm quần trong phòng. Chiếc quần của cô lúc nãy ướt, mặc khó chịu, cô định khi ăn cơm.
Không ngờ Chu Nhượng theo “kịch bản”, còn bước thẳng phòng, vẻ như đến để "trừng trị" cô thì đúng hơn.
Hai , Tô Nam kiềm chế mà nuốt nước bọt, vô thức lùi một chút. Khi cô dịch chuyển, chiếc quần tay trượt xuống, để lộ một bên chân dài trắng nõn.
Làn da trắng mịn của cô, ánh sáng mờ của phòng, trông như đang phát sáng.
Cảnh tượng , trong mắt Chu Nhượng, chẳng khác nào một lời mời gọi đầy ngọt ngào, khiến ngọn lửa trong bùng lên dữ dội. Đôi mắt sâu thẳm của như khóa chặt khuôn mặt cô, ánh lên một khát khao mãnh liệt.
“Anh đến nếm thử bánh đậu mây.” Giọng trầm ấm của Chu Nhượng vang lên bên tai cô.
Ngay đó, cô đè xuống, môi khóa chặt. Một lúc , cô mới kịp phản ứng, lắp bắp : “Em còn ăn bánh mà, bánh ở bàn, ăn .”
“Không cần nữa.” Chu Nhượng mở mắt, cọ mũi mũi cô, giọng khản đặc, gọi tên cô một cách nhẹ nhàng, đầy trìu mến.
Nhận thấy tay kéo tay đặt một nơi nên chạm tới, hàng mi của Tô Nam khẽ run, cô kìm mà siết tay , thấy tiếng thở gấp bên tai, mặt cô đỏ bừng.
"Ban ngày ban mặt mà thế đúng ?" Tô Nam ngượng ngùng đầu , chỉ về phía tấm rèm cửa sổ kéo kín, dùng chân khẽ đạp chân , hiệu bảo kéo rèm .
Chu Nhượng khẽ, dậy nhanh chóng kéo kín rèm, căn phòng lập tức chìm bóng tối.
Dám đùa với sư tử, hậu quả cô tự chịu thôi.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài và tiếng thở gần kề, Tô Nam kìm nghĩ đến câu .
•
•
Thời gian thấm thoát trôi qua, đến ngày lễ cưới của Tiếu Phương Vân. Tô Nam thu dọn đồ đạc, mang theo dụng cụ trang điểm và quần áo, cùng Chu Nhượng bắt xe về thôn Tiêu Gia.
Đã lâu cô trở , lòng khỏi dâng lên cảm giác bồi hồi.
“Chào đồng chí Tô, đồng chí Chu.” Suốt dọc đường, nhiều chào hỏi họ, Tô Nam và Chu Nhượng cũng lịch sự đáp .
Khi ngang qua ngôi nhà mà Vương Hoằng Chí đang xây, Tô Nam thấy bước , vui vẻ vẫy tay: "Anh Vương."
Vương Hoằng Chí nhận hai , đoán rằng họ về dự lễ cưới của Tiếu Phương Vân, liền : “Tiểu Ngọc cũng đang giúp ở nhà Tiêu, hai đến thẳng đó .”
“Được, gặp nhé.” Chu Nhượng bắt tay Vương Hoằng Chí, cùng Tô Nam về phía nhà họ Tiêu.
Chưa đến nơi, từ xa họ thấy cổng và bờ tường trang trí rực rỡ, gần đến nơi thấy tiếng rộn ràng từ trong sân vọng .
Bên trái sân bày nhiều bàn ghế, còn bên , gần khu bếp, là những chậu lớn đựng đầy rau. Một nhóm phụ nữ trung niên tụ nhặt rau, trong khi đám đàn ông thì bận rộn chẻ củi và gánh nước.
Không khí náo nhiệt và vui tươi, khiến ai thấy cũng khỏi vui lây.
"Ô, đồng chí Tô đến ."
La Quỳnh Chi trò chuyện với mấy bạn già, khi thấy Tô Nam ở cổng liền vội vàng lau tay, bước đón. Thấy Chu Nhượng bên cạnh cô, bà thoáng ngạc nhiên nhưng mỉm đầy hiểu ý.
Quả nhiên, hai họ cuối cùng cũng đến với , cháu bà cơ hội.
“Đồng chí Chu cũng đến , mau , bên ngoài lạnh lắm. Con bé Phương nhà bà đang ở trong phòng, con đó tìm nó nhé.” La Quỳnh Chi vội vàng mở lối, mời hai nhà.
“Vâng ạ, bà cứ việc , đừng bận tâm đến bọn cháu.” Tô Nam đáp bước nhà, nhận lấy túi từ tay Chu Nhượng và vẫy chào .
Thấy , La Quỳnh Chi ngạc nhiên hỏi: “Đồng chí Chu ?”
“Cháu việc đến công xã một lát, ngày mai cháu sẽ dự tiệc. Tô Nam, em ở đây, đừng lung tung.” Chu Nhượng giải thích với La Quỳnh Chi, đó chỉ Tô Nam, nhắc nhở cô.
“Biết , cẩn thận nhé, hẹn mai gặp .” Tô Nam gật đầu, giả vờ kiên nhẫn, đẩy một cái, bảo nhanh.
"Anh đây." Chu Nhượng vẫy tay rời .
“Hai trẻ tình cảm thật đấy.” La Quỳnh Chi trêu Tô Nam bằng giọng đùa cợt, nở một nụ đầy hàm ý.
“Anh cứ thích lo chuyện thôi. Cháu trẻ con nữa, chẳng lẽ còn sợ lạc ?” Tô Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu, khẽ đáp .
Tô Nam ở cửa chuyện với La Quỳnh Chi một lúc phòng của Tiếu Phương Vân.
“Để xem, cô dâu xinh nhà ai đây nhỉ?” Tô Nam đẩy cửa , tựa khung cửa, giọng đùa cợt.
Tiếu Phương Vân đang thu dọn của hồi môn buộc bằng dải lụa đỏ, thấy tiếng thì dừng tay, đầu : “Cậu đến ? Mau đây, bên ngoài lạnh lắm.”
Tiếu Phương Vân đón lấy túi của Tô Nam, đặt lên tủ bên cạnh giường, đó kéo tay cô đến bên lò sưởi xuống.
Tô Nam xoa tay ấm lên lò sưởi tò mò hỏi: “Cậu gì đấy?”
“Chẳng gì, chỉ là đếm đồ đạc thôi.” Tiếu Phương Vân cúi đầu, gương mặt bỗng đỏ lên.