Cả hai thêm vài chuyện khác. Đến chiều, nhà họ Tiếu mở tiệc mời những đến giúp đỡ, lúc Tô Nam mới gặp Lưu Ngọc.
“ Tiểu Ngọc.” Tô Nam ôm chầm lấy Lưu Ngọc, nở nụ rạng rỡ.
“Tô Nam, Phương Vân.” Lưu Ngọc cũng đáp , xuống kịp thêm mấy câu thì tiệc bắt đầu.
Món ăn bàn thật phong phú, chỉ riêng món thịt bốn, năm món, khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Bữa cơm đều ăn no, hài lòng. Có câu “Ăn của thì miệng ngắn, lấy của thì tay mềm”, buổi tối ai cũng việc hăng hái hơn, khuôn mặt đầy dầu mỡ nhưng một ai than phiền.
Ban đêm, Tô Nam vốn định cùng Lưu Ngọc về điểm thanh niên trí thức ngủ, nhưng Tiếu Phương Vân nhất quyết cho cô , cô ở cùng . Cuối cùng, ba chen chúc một chiếc giường để ngủ.
Bầu trời đêm đầy , báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày nắng , thích hợp cho việc cưới hỏi.
“Bây giờ căng thẳng ?” Tô Nam đầu Tiếu Phương Vân đang giữa, hỏi.
“Tất nhiên là căng thẳng .” Tiếu Phương Vân lườm Tô Nam một cái, như “Cậu thừa đấy.”
“Hehe, vẫn kết hôn, chẳng cảm giác thế nào nữa.” Hai kiếp từng trải qua cảm giác cưới xin, Tô Nam nghĩ đến đây bỗng chút mơ hồ.
“Bảo Chu Nhượng nhà sớm đến dạm hỏi , thế là cảm giác ngay mà.” Lưu Ngọc chen trêu chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-319-c.html.]
Nghe , Tô Nam nhịn phá lên: “Anh thì nóng lòng lắm , nhưng thì vội. Nói thật, chút sợ kết hôn, đơn giản là mắc chứng sợ hôn nhân .”
“Sợ hôn nhân thì gì mà sợ? Kết hôn chẳng là hai cùng chung sống ?” Lưu Ngọc ngạc nhiên chống tay dậy, hiểu Tô Nam sợ gì ở việc kết hôn.
Theo như những bức thư từ nhà Tô Nam gửi đến, gia đình cô là một gia đình hạnh phúc, cha hòa thuận, yêu thương , chị em thì hòa hợp, yêu quý .
Theo lý mà , Tô Nam trưởng thành trong một môi trường như , lẽ mong chờ hôn nhân chứ? Tại sợ kết hôn? Hay là điều gì khác mà ngoài ?
“Không đơn giản như .” Tô Nam thở dài một , liếc vẻ tò mò của Tiếu Phương Vân và Lưu Ngọc, khẽ hắng giọng: “Ngày mai là ngày kết hôn, đừng mấy chuyện nữa, mau ngủ .”
“ khiến tò mò , yên tâm , xong sẽ hối hôn . Hơn nữa, mỗi suy nghĩ khác , chỉ tại sợ kết hôn thôi. Còn thì sợ chút nào.” Tiếu Phương Vân kéo chăn, ánh mắt tràn đầy tò mò.
“ cũng tại sợ kết hôn.” Lưu Ngọc nhanh chóng hưởng ứng, tay giơ lên như thể đang xin phát biểu.
Nhìn thấy biểu cảm của họ thật sự chỉ là tò mò, gì khác, Tô Nam hắng giọng, khổ: “Được , sẽ cho hai , nhưng hãy nhớ rằng những gì chỉ là ý kiến cá nhân của Tô Nam thôi nhé.”
Tiếu Phương Vân và Lưu Ngọc đồng thanh đáp: “Được!”
“Cá nhân một bà nội trợ, tức là khi kết hôn sẽ chỉ ở nhà chăm sóc chồng con, nấu nướng và chăm con cái.”
“ nhiều ước mơ thực hiện, chẳng hạn như kiếm thật nhiều tiền, mua quần áo , sống trong ngôi nhà sang trọng. đó chỉ là mục tiêu ngắn hạn. Giấc mơ lớn nhất của là trở thành một chuyên gia trang điểm nổi tiếng khắp cả nước. Và nếu cơ hội theo đuổi giấc mơ diễn viên, chắc chắn sẽ chọn đóng phim.”