"Anh luôn ở đây, chỉ là em mải cô dâu thôi." Chu Nhượng nhẹ.
Nghe , Tô Nam gãi đầu, khẽ: "Vậy ? Ha ha ha."
Vừa dứt lời, Tô Nam vô tình đầu và thấy Tiêu Phương Trì đang trốn trong góc, lặng lẽ lau nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là nỡ để em gái lấy chồng.
Không chỉ Tiêu Phương Trì mà Tiếu Hạ Quốc, Lý Thuý Bình và cả La Quỳnh Chi cũng rơi nước mắt. Họ , con gái nuôi nấng bao năm, giờ đây trở thành con dâu nhà , còn ở bên cạnh họ như nữa.
nghĩ theo cách khác, đời thêm một chồng yêu thương cô và một gia đình chồng chăm sóc.
Con luôn mâu thuẫn.
Tô Nam thở dài, đầu về hướng họ rời . Bất chợt, cô thấy một bóng dáng quen thuộc trong góc. Cô nheo mắt , rõ hơn nhưng đó hề đầu.
Cho đến khi sự tò mò của Tô Nam thúc đẩy cô bước tới gần hơn, mới nghiêng mặt.
Tô Nam mở to mắt, miệng há hốc, đầu óc vang lên những tiếng ong ong: "Thẩm Mộc?"
"Sao ?" Chu Nhượng theo hướng mắt Tô Nam, cũng thấy Thẩm Mộc đang ngơ ngác đó.
"Tội nghiệp quá." Tô Nam thở dài. Nếu Thẩm Mộc như thế, thì bao.
đời , gì nhiều chữ "nếu" như . Đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, tiếc nuối thì cũng chỉ là tiếc nuối, thuốc hối hận để mua, cũng chẳng thời gian để lựa chọn.
Chứng kiến yêu kết hôn với khác, đó hẳn là một cú sốc và nỗi đau lớn.
"Thu dọn đồ đạc, chúng về huyện thành nhé?" Chu Nhượng giơ chiếc túi hồ sơ trong tay lên, thành công kéo sự chú ý của Tô Nam khỏi Thẩm Mộc.
Sao cứ đàn ông khác lâu như ? Hừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-325-c.html.]
"Anh giải quyết xong ?" Tô Nam nhận lấy túi hồ sơ, kìm mà mỉm . Khi thấy nội dung bên trong, mắt cô sáng lên.
"Ừ." Chu Nhượng thấy cô vui vẻ, tâm trạng cũng trở nên hơn. Anh nhướng mày, như rằng chuyện đơn giản thế thì gì khó khăn chứ?
"Anh giỏi quá! Tối nay em mời một bữa thật ngon." Tô Nam trả túi hồ sơ cho Chu Nhượng, vỗ nhẹ lên n.g.ự.c , hào phóng tuyên bố. Cô lĩnh lương hôm qua, trong tay dư dả chút tiền.
Đôi mắt sâu thẳm của Chu Nhượng bỗng trở nên nóng rực, như một hòn đá cuội bỏng rẫy rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
"Thật ?" Chu Nhượng tự chủ mà nuốt khan, vòng tay ôm eo Tô Nam cũng siết chặt hơn.
"Thật mà, em, Tô Nam là giữ lời. Anh ăn gì cũng ." Tô Nam tự tin vỗ ngực, dịu dàng liếc một cái.
"Đã thì khách sáo ." Chu Nhượng cô, ánh mắt giống như loài dã thú trong rừng sâu xác định con mồi, dán chặt , thể lay chuyển.
"Chúng còn lời khách sáo nữa ?" Tô Nam lườm một cái, như trách vì quá khách khí.
Chu Nhượng bật vui vẻ, vỗ nhẹ lên eo cô hai cái buông tay, cằm chỉ trong nhà, trầm giọng : "Đi , chờ em ở đây."
"Được." Tô Nam gật đầu, đưa tay sờ chỗ eo vỗ, mặt đỏ bừng. Nói chuyện thì chuyện, gì vỗ eo chứ? Chỉ cần thấp xuống một chút nữa là đến vòng ba của cô .
Đáng ghét, thật là đùa.
Lúc , cả hai đều nhận rằng những gì họ hề ăn nhập với .
•
•
Mặt trời lặn xuống dần, hoàng hôn đỏ rực phủ khắp bầu trời, những tia sáng ấm áp rực rỡ tô điểm cho vật, bao phủ những ngôi nhà trong một ánh vàng mơ màng.