Khói bếp bay lên từ những mái nhà, mùi hương cuộc sống bình dị lan tỏa trong khí, khiến cảm thấy thư thái.
Sau khi rời bến xe, Tô Nam và Chu Nhượng từ từ bộ về hướng Phố Ngô Đồng. Khi ngang qua nhà ăn quốc doanh, Tô Nam đột nhiên kéo Chu Nhượng dừng , ngạc nhiên hỏi: "Em bảo sẽ mời ăn ngon mà, còn tiếp?"
Chu Nhượng ngước lên bảng hiệu nhà ăn quốc doanh, môi giật giật, chắc chắn hỏi: "Em món ngon là ở đây ?"
" , em mấy chị phục vụ ở đây bảo hôm nay món mới, hình như là món đặc sản của Tứ Xuyên, gọi là thịt bò hầm cay. Nghe thấy cay ngon ." Tô Nam nhướng mày đầy tự hào, thêm lời nào mà kéo Chu Nhượng xuống trong nhà ăn quốc doanh.
"Nhìn vẻ vui thế?" Sau khi gọi món xong, Tô Nam thấy vẻ mặt trầm lắng của Chu Nhượng, khỏi nhíu mày, khó hiểu hỏi.
"Không gì, hề vui." Chu Nhượng cố gắng nở nụ , khôi phục dáng vẻ bình thường.
Tô Nam đang bận chờ đồ ăn ngon nên chú ý đến tâm trạng của , chỉ "ồ" một tiếng bắt đầu cùng bàn về đồ ăn.
Cho đến tối, khi ngủ, Chu Nhượng vẫn ăn món "ngon" mà thực sự mong .
Chu Nhượng tựa đầu giường, lật quyển sách trong tay một cách thờ ơ. Thỉnh thoảng, ngước lên Tô Nam đang chăm chú dưỡng da bàn trang điểm.
" , còn bao lâu nữa thì đến Tết nhỉ?" Tô Nam liếc đồng hồ, thấy thời gian đủ liền gỡ mặt nạ , đó đến giá gỗ bên cạnh để rửa sạch tinh chất còn sót mặt bằng nước ấm.
Thấy Tô Nam hỏi , Chu Nhượng lập tức gấp sách , ngoan ngoãn cô trả lời: "Còn một tuần nữa."
"Vậy chúng thể xin nghỉ phép về nhà đón Tết ? Dù hộ khẩu của cũng chuyển về Cục Nông nghiệp , chúng còn là thanh niên trí thức nữa, năm đầu tiên thể về nhà chứ?" Tô Nam vỗ nhẹ nước dưỡng da lên mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-326-c.html.]
Hôm qua, Chu Nhượng cho cô xem túi hồ sơ, bên trong là giấy tờ phê duyệt của xã.
Vì Chu Nhượng giúp giải quyết vấn đề phân bón và giống cây trồng, nên khi đến gặp để yêu cầu sắp xếp một vị trí việc, phía Cục Nông nghiệp đồng ý ngay. Dù lương cao nhưng công việc nhàn hạ.
Như , thể ở bên cạnh Tô Nam, tránh lặp những chuyện như .
Chu Nhượng suy nghĩ một lúc đáp: "Cái cũng chắc, để mai hỏi thử. Em cũng hỏi xem phụ trách bên chỗ của em thế nào. Nếu , năm nay chúng về Thượng Hải đón Tết."
"Được." Tô Nam gật đầu, khi thoa xong kem dưỡng da, cô bước đến giường, đá giày và leo lên giường. Khi qua Chu Nhượng, cô chui trong chăn.
"Ấm thật đấy, cảm ơn ấm giường cho em." Tô Nam ngọt ngào , thoải mái thở dài, áp đôi chân lạnh buốt của lên chân Chu Nhượng.
Chu Nhượng lạnh đến run lên, đặt cuốn sách xuống bàn tắt đèn, xuống và kéo cô lòng.
"Anh giống như một cái lò sưởi di động ." Tô Nam cọ , tìm vị trí thoải mái nhất và nhắm mắt .
"Là của riêng em."
Chu Nhượng vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ thì thầm, nhưng Tô Nam vẫn thấy và bật giòn tan. Cười đủ , cô đặt một nụ hôn nhẹ lên môi .
Anh cô ngừng vài giây, đó lập tức cúi xuống ôm chặt cô lòng, cúi đầu hôn cô. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy bá đạo, cả gian dường như chỉ còn hương thơm dịu dàng của cô.