Hành động rõ ràng khiến đàn ông vui, bĩu môi, lẩm bẩm: “Keo kiệt, một ngụm nước mà cũng tiếc. Cô gái , đừng theo loại đàn ông như thế .”
“Anh…” Tô Nam thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, đặt chiếc cốc bên cạnh gối trèo xuống giường.
“Chúng như một , lười đến nỗi chịu bước vài bước, còn xin khác ngụm nước.” Tô Nam nhỏ nhẹ đáp trả, lấy một túi thịt khô và bắt đầu ăn.
Hương thơm đậm đà của thịt nhanh chóng lan tỏa khắp toa tàu, khiến khác thèm thuồng.
Túi thịt khô là do Chu Nhượng nhờ Lý Thuý Bình giúp. Tay nghề thịt khô của bà Lý nổi tiếng, giữ hương vị nguyên chất của thịt, thêm vị cay tê của hoa tiêu và ớt khô, dai ngon.
Hừ, để xem thèm thuồng đến chảy nước miếng!
Mặc dù để ý quá kỹ, nhưng Tô Nam vẫn thấy bữa ăn của đàn ông đối diện chỉ là bánh khô và dưa muối, cùng lắm là thêm hai quả trứng.
Ai mà chẳng ăn thịt, nhưng điều kiện hạn chế, tiền tem phiếu thì chỉ thể ăn đồ khô cho đỡ đói.
Nhìn thấy Tô Nam ăn ngon lành như , đàn ông nhịn mà nuốt nước bọt, trơ mắt cô ăn hết nửa túi, còn tỏ chẳng tiếc chút nào. Hắn nhỏ giọng mắng: “Đồ phá của.”
Thường ngày, hiếm khi ăn thịt, ai mà giữ để ăn từ từ. Còn cô thì , một mạch ăn hết khẩu phần của trong cả tuần.
Dù khuôn mặt xinh đến , cô gái trông cũng yếu ớt, chẳng nổi việc gì cả. Hừ, đáng khinh.
“Im miệng.” Chu Nhượng nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo về phía đàn ông , rõ ràng thấy những gì .
Người cứng họng, bĩu môi xuống giường, lấy chiếc chăn quân đội xanh phủ kín đầu.
Tô Nam đảo mắt, gì hơn, nở nụ ngọt ngào, nũng với Chu Nhượng: “Người gì mà vô duyên thế. Này, ăn , thì em ăn hết bây giờ đấy.”
Vừa cô đưa một miếng thịt khô lên miệng Chu Nhượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-329-c.html.]
“Ừm.” Chu Nhượng thu ánh mắt giận dữ, nở nụ và ngoan ngoãn ăn miếng thịt khô Tô Nam đút cho.
Trong lòng như mật ngọt, cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Bánh xe tàu lửa tiếp tục lăn bánh, cuối cùng cũng đến ga Thượng Hải đúng giờ.
Chu Nhượng một tay xách chăn và vali, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nam, sợ lạc cô giữa dòng đông đúc.
“Ôi, kìa, thanh niên trí thức tụi em cũng lên tàu từ chỗ .” Tô Nam hào hứng chỉ một biển báo, đầu với Chu Nhượng.
“Anh nhớ mà.” Chu Nhượng mỉm , trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng và quần đen.
Đó là thứ hai họ gặp .
“Mới đó mà hơn nửa năm .” Tô Nam cảm thán, như thể đang tiếc nuối thời gian trôi qua quá nhanh.
“ .” Chu Nhượng kéo tay Tô Nam bước lên những bậc thang, rẽ trái rẽ một đoạn, cuối cùng họ cũng đến quảng trường ga tàu.
“Anh gọi đến đón chúng , là Trịnh Quang Minh, đến thăm chúng ở sân nhỏ đó.” Chu Nhượng nheo mắt tìm kiếm bóng dáng Trịnh Quang Minh trong quảng trường rộng lớn.
“Trịnh Quang Minh?” Tô Nam nhớ đó chính là trai cao kều, ngờ nghệch, gọi cô là chị dâu.
Thì là .
kịp thấy Trịnh Quang Minh , một bóng dáng quen thuộc lọt tầm mắt Tô Nam. Cô khỏi mở to mắt, theo phản xạ rút tay khỏi tay Chu Nhượng.
“Sao ?” Chu Nhượng ngạc nhiên, nắm tay đột nhiên trống rỗng. Anh kịp câu trả lời từ Tô Nam thì cảnh tượng mắt khiến sững sờ.