Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 330: C

Cập nhật lúc: 2025-07-24 08:26:06
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo khoác đen từ trong đám đông chạy tới, lời nào lao ôm chầm lấy Tô Nam. Chu Nhượng định ngăn cản, nhưng Tô Nam bước lên và ôm .

“Tô Nam?” Chu Nhượng tin mắt . Bạn gái của một tên nhóc lạ mặt ôm ngay mặt ?

“Em cao lên , thật quá.” Tô Nam buông tay, kiễng chân vuốt nhẹ đầu thiếu niên.

“Tất nhiên . mà kệ chuyện đó, chị ơi, em nhớ chị c.h.ế.t mất thôi. Ban ngày nhớ, ban đêm cũng nhớ, ngày nào em cũng cầu nguyện chị sớm trở về.” Cậu thiếu niên tự hào ngẩng cao đầu, ha ha, gãi đầu.

Chu Nhượng nắm chặt tay, thằng nhóc đúng là miệng lưỡi ngọt ngào, hổ.

“Thật ? Em , chị coi là thật đấy nhé.” Tô Nam còn đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

“Đây là ai ?” Chu Nhượng cố nặn một nụ , thẳng , sử dụng chiều cao của để lấn át đối phương.

“Còn là ai?” Cậu thiếu niên đồng thời mở miệng hỏi, tò mò Chu Nhượng.

Tô Nam giữa hai , gãi đầu ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Đây là em trai em, Tô Dương. Còn đây là bạn trai chị, Chu Nhượng.”

“Cái gì?” Một giọng chói tai vang lên.

“Cái gì?” Một giọng trầm khẽ vang.

Lần đầu tiên rể và em vợ gặp , khí trở nên vô cùng kỳ lạ và căng thẳng.

Tô Nam qua Chu Nhượng sang Tô Dương, thấy rõ sự khác biệt trong biểu cảm của hai . Chu Nhượng thì thiện, còn Tô Dương tỏ vẻ hài lòng.

Tô Nam bỗng cảm thấy đau đầu, cô thật ngờ gặp nhà sớm như , và cũng từng nghĩ sẽ giới thiệu Chu Nhượng với gia đình nhanh thế . Giờ đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-330-c.html.]

Mặc dù cô chỉ báo với gia đình rằng sẽ về quê ăn Tết, nhưng rõ ngày nào sẽ về. Tô Dương ?

nghĩ hỏi , nhưng câu trả lời khiến cô kinh ngạc.

Ánh mắtTô Dương chút lảng tránh, ngượng ngùng đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng giải thích: “Từ khi chị gửi điện báo về, kiểm tra lịch tàu hàng ngày, bắt em đây đợi chị suốt.”

“Mẹ tuyến xe điện ở Thượng Hải đổi, sợ chị nhầm xe, đường về nhà thì .”

Nghe , Tô Nam kìm mà mắt đỏ hoe, một lúc mới bình tĩnh , cố nở nụ , dùng mu bàn tay lau khóe mắt.

“Mẹ đúng là... trời lạnh thế mà bắt em đợi, sợ em lạnh đến ngớ ngẩn ? Lại đây, để chị xem tay em lạnh ?” Tô Nam đưa tay định sờ tay Tô Dương.

“Em lạnh.” Tô Dương gượng, định rút tay về nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của chị, ngoan ngoãn đưa tay cho chị nắm lấy.

Đôi bàn tay của thiếu niên đáng lẽ trắng trẻo và sạch sẽ, nhưng tay Tô Dương vài vết tê cóng, hỏng vẻ vốn của đôi tay dài và thanh mảnh .

Mấy vết tê cóng trông còn khá mới, đỏ rực lên.

“Thằng nhóc ngốc, đeo găng tay hả?” Lần , Tô Nam thật sự kìm nữa, vài giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, định tháo đôi găng tay màu hồng của để đưa cho Tô Dương.

“Em là con trai, thèm đeo găng tay của con gái .”

Thực Tô Dương chị chịu lạnh. Tô Nam em trai bướng bỉnh chịu đeo găng tay, ánh mắt bất đắc dĩ, hiểu học thói cứng đầu từ .

“Anh đây.”

Vốn yên lặng chị em họ gặp , Chu Nhượng bất ngờ lên tiếng, ngăn Tô Nam đang định tháo găng tay.

Loading...