Anh đặt đồ tay xuống đất, tháo đôi găng tay màu đen của đưa cho Tô Dương. Anh định giúp đeo găng nhưng Tô Dương từ chối.
“Cảm ơn .” Tô Dương ngẩng đầu, cuối cùng cũng chịu thẳng “ rể” của .
Chu Nhượng mặc áo len dày màu đen bên trong, khoác một chiếc áo dài màu chàm bên ngoài, dáng cao lớn, gương mặt cương nghị và tuấn tú. Trong tay vẫn đang xách hành lý của cả hai.
Ngoại hình thì gì để chê, còn chăm sóc khác, tệ.
mà...
Tô Dương khẽ hắng giọng, tự chủ mà thẳng lưng, giả bộ như một lớn, nghiêm túc hỏi: “Anh là ở ? Mẹ em bảo , chị em gả xa .”
Nghe thấy em vợ hỏi, Chu Nhượng nghiêm túc đáp : “Anh là Thượng Hải, nhà ở phía bắc thành phố.”
Tô Dương Chu Nhượng giọng địa phương trôi chảy, yên tâm gật đầu, đó sang Tô Nam : “Chị ơi, thôi, kẻo còn xe điện về nhà nữa.”
Tô Nam vẫn còn đỏ mặt vì câu “chị gả xa” của Tô Dương. Cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, mặt nóng bừng lên. Cái thằng nhóc , chuyện chẳng giữ miệng gì cả.
Tô Nam ngước mắt lên Chu Nhượng, thấy đang nở nụ dịu dàng, rõ ràng là tâm trạng , cô khỏi bực , cố gắng lắm mới kìm nén cơn giận đang bốc lên.
“Thằng nhóc, nửa năm gặp mà em ngày càng dễ thương nhỉ.”
Giọng của Tô Nam đầy sự bực dọc, nhưng Tô Dương nhận , tưởng chị thật sự đang khen , nên bẽn lẽn , khiêm tốn đáp: “Thật ? Đâu , ha ha ha.”
Tô Nam bĩu môi, gì hơn.
“Bạn sắp đến đón , xe, cần xe điện .” Chu Nhượng dứt lời, đằng liền vang lên một giọng thở hổn hển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-331-c.html.]
“Anh Nhượng, em ở đây!” Trịnh Quang Minh chạy đến chỗ ba , thở dốc, tay đặt lên vai Chu Nhượng.
“Anh hôm nay ở ga tàu bao nhiêu . Em vệ sinh mà xếp hàng đến hơn nửa tiếng. Trời ơi, họ thể nhanh hơn chút ?” Trịnh Quang Minh xong, khí xung quanh lập tức rơi im lặng.
Ngẩng đầu lên, thấy Chu Nhượng đang cau mày, Tô Nam cố nhịn , còn thiếu niên lạ mặt thì gì.
“Bạn chị thô lỗ quá.” Tô Dương che miệng thì thầm tai Tô Nam, giọng đầy vẻ chê bai.
Tô Nam giải thích , chỉ thể ngượng ngùng hắng giọng, gượng: “Đây là em trai chị, Tô Dương.”
“Em của chị dâu , chào em chào em.” Trịnh Quang Minh khi phận của thiếu niên liền liếc Chu Nhượng, đó nháy mắt vài cái lập tức nhiệt tình bắt tay Tô Dương, vẫy chào thiện.
“Gọi em là Tô Dương là , đừng gọi em vợ gì cả.” Nhớ tới chuyện Trịnh Quang Minh vệ sinh xong, Tô Dương lập tức rút tay về, ngấm ngầm lau sạch quần.
Vì lịch sự, mặt vẫn giữ nụ lễ phép.
Chu Nhượng cảm thấy thật hổ, xoa xoa trán, che ánh mắt trách móc mà Trịnh Quang Minh, nhỏ giọng : “Cầm đồ giúp, lái xe đưa họ về nhà.”
Trịnh Quang Minh nhận ám hiệu, nhanh chóng cầm hành lý của Chu Nhượng đặt xuống đất và dẫn đường.
“Chị, chị với quen thế nào ?” Tô Dương hỏi nhỏ, thể nhịn nữa.
“Em còn nhỏ thì cái gì. Về đến nhà cấm với bố , thì chị đánh gãy chân em.” Tô Nam giơ nắm đ.ấ.m nhỏ lên đe dọa.
Tô Dương rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu, im bặt.