Thấy Tô Dương đồng ý, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm. Hai mới hẹn hò mấy tháng, còn đến lúc mắt bố , ít nhất cũng hẹn hò một năm chứ.
Tô Nam ngẩng đầu về phía Chu Nhượng, đang xếp hành lý cốp xe xa, bất giác nở một nụ .
Anh thật sự trai. Một chiếc ô tô màu đen đậu gốc cây, xe lau chùi bóng loáng. Những xe đạp qua đó đều rời mắt khỏi chiếc xe, đến nỗi suýt đ.â.m cây mới tỉnh .
Lần của Thẩm ô tô đến thôn để "thị uy", thu hút nhiều dân làng vây quanh. Điều đó cho thấy ô tô hiếm đến mức nào trong thời kỳ .
Không chỉ ở thôn Tiêu nghèo khó, mà ngay cả ở Thượng Hải – thành phố lớn , ô tô vẫn là tâm điểm chú ý của .
Chu Nhượng cạnh chiếc xe càng toát lên vẻ quý phái.
Không chỉ Tô Nam hai mắt sáng rỡ, mà Tô Dương cũng khỏi trầm trồ, buột miệng : “Chị , chị tìm một rể vàng cho .”
Chu Nhượng định mở cửa xe phía thì thấy câu , nhịn , đôi mắt híp , nở nụ đầy hàm ý Tô Nam đang ngẩn .
Tô Nam ngượng ngùng, véo mạnh eo Tô Dương, qua kẽ răng bật một câu: “Em đúng là mắt như mù, là tìm một tiên nữ mỹ miều cho chứ.”
“Em thấy yêu chị là thiệt ? Sao em cứ như chị trèo cao ?” Tô Nam quyết định lấy thể diện, vỗ n.g.ự.c mạnh miệng tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-332-c.html.]
“Chị dâu đúng.” Không đợi Tô Dương trả lời, Trịnh Quang Minh chen với giọng đùa cợt.
“Ừ, em đúng.” Chu Nhượng cũng nhanh chóng kìm nén nụ khi cảm thấy ánh mắt giận dữ của Tô Nam.
Cơn gió nhẹ thổi qua, lay động những cành cây trơ trụi. Lớp ngói đen xếp chồng lên các khu tập thể và nhà cấp bốn lấp lánh ánh mặt trời mùa đông. Khu vực phía nam thành phố nhiều nhà máy lớn, vì khó để thấy các dãy nhà dành cho công nhân của các nhà máy xây dựng.
Nhà của gia đình Tô hiện đang ở là căn hộ nhà máy thép phân cho Tô Cường Quốc và Lâm Nguyệt Mai khi họ kết hôn, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Căn nhà rộng rãi, sáng sủa khiến ít ghen tị. chẳng ai gì, vì Tô Cường Quốc là nhân viên kỳ cựu, hơn nữa hiện ông còn giữ chức Phó quản đốc phân xưởng, sắp lên chính thức.
Một chiếc ô tô dừng ở góc đường, cách nhà của gia đình Tô hai dãy phố. Bốn bước xuống xe, ai nấy đều ngoại hình nổi bật.
“Em thật sự cần đưa về ?” Chu Nhượng mượn cửa xe để che tầm của Tô Dương, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt của Tô Nam, nỡ hỏi.
“Không cần thật , về .” Tô Nam dùng ngón út của khẽ móc ngón út của Chu Nhượng, nghiêng đầu, đôi mắt trong veo long lanh , dịu dàng đáp.
“Vậy sẽ về, nhưng khi nào rảnh sẽ gọi điện cho em. Em cứ nghỉ ngơi vài ngày , đó sẽ đưa em chơi.” Chu Nhượng kìm xoa đầu Tô Nam, nhưng khi bàn tay giơ lên một nửa, nhận ngay ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm của Tô Dương, liền rụt tay về.
“Còn vài ngày nữa là Tết , em phụ chuẩn cơm tất niên, còn chúc Tết họ hàng, chắc thời gian ngoài chơi .” Tô Nam đếm từng ngón tay liệt kê công việc, nhăn mặt đầy lo lắng.