Chu Nhượng im lặng một lúc, thận trọng đề nghị: “Vậy Tết hôm đó, thể đến gặp em ? Chỉ một thôi, mất nhiều thời gian . Anh bỏ lỡ cái Tết đầu tiên của chúng .”
Nghe , Tô Nam phồng má, chọc ngón tay n.g.ự.c , giậm chân giận dỗi: “Sao rào đón như thế, em từ chối .”
Cô dứt lời, liền thấy đôi mắt của Chu Nhượng sáng lên, nụ rạng rỡ như đứa trẻ nhận kẹo, vui mừng : “Vậy cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó sẽ gọi điện cho em.”
Tô Nam dịu dàng, gật đầu mạnh, môi khẽ cong lên: “Em sẽ nhớ .”
Nói xong, thấy xung quanh ai ngoài bốn họ, cô kiễng chân lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Chu Nhượng.
Tô Dương gần cốp xe, miệng há hốc, mắt tròn xoe, tin nổi những gì thấy. Chị của chủ động hôn đàn ông !
Sau khi hôn xong, Tô Nam hừ nhẹ, ánh mắt lúng túng, dám thẳng Chu Nhượng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đây, tạm biệt.”
Chu Nhượng theo phản xạ đưa tay chạm nhẹ lên môi , cảm giác ấm áp vẫn còn đọng . Anh mỉm rạng rỡ: “Được, nhớ chờ điện thoại của nhé.”
“Biết .” Tô Nam xách một chiếc vali nhỏ, vội vàng chạy băng qua Chu Nhượng, hướng về phía bên đường.
Tô Dương ôm một đống đồ, nghiến răng chằm chằm Chu Nhượng, ánh mắt dữ dằn như một con sói nhỏ bảo vệ thức ăn, mãi đến khi chị hét lên “Nhanh lên” thì mới chịu thu ánh mắt tức tối, vội vã chạy theo Tô Nam, cả hai dần biến mất ở cuối phố.
Nhìn theo bóng họ rời , Trịnh Quang Minh đặt tay lên vai Chu Nhượng, tặc lưỡi hai tiếng: “Anh Nhượng , em thấy em vợ thích lắm .”
Chu Nhượng sực tỉnh, liền hất tay Trịnh Quang Minh , ánh mắt lạnh lùng lườm , lời nào, bước thẳng lên ghế lái, khởi động xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-333-c.html.]
Thấy Chu Nhượng định lái xe thẳng, Trịnh Quang Minh vội vàng mở cửa nhảy lên, ngạc nhiên hỏi: “Em sai gì ? Anh định bỏ rơi em thật , hu hu hu.”
“Im miệng.” Chu Nhượng qua gương chiếu hậu, lườm một cái xe rời khỏi chỗ đó.
•
•
Dưới khu nhà của gia đình Tô, Tô Nam chống hông Tô Dương đang thở hổn hển, cúi gập vì mệt. Cô nhíu mày đầy chê bai, lớn: “Em đây chờ, để chị gọi bố xuống giúp.”
“Chị .” Tô Dương bóng chị gái lên tầng, buông thả, đặt đống đồ trong tay xuống đất, dùng tay lau mồ hôi lấm tấm trán.
Thật đúng là kỳ lạ, lúc nãy rể, , cái tên chỉ dùng một tay cũng thể xách hết đống đồ và còn nắm tay chị, nhưng dùng cả hai tay mà hai con phố mệt thở ?
“Ôi, Tô Nam về ? Bố cháu nhắc cháu mãi đấy, lên nhà , rảnh thì sang nhà bác chơi nhé.”
Tô Dương đang nghĩ ngợi thì giọng lớn của cô Vương sống ở tầng vọng đến, mệt mỏi thở phào, mong chị gái sớm gọi bố xuống giúp.
đợi vài phút, vẫn thấy bóng nào ở đầu cầu thang xuất hiện. Tô Dương thở dài như cam chịu, đống đồ chân, nghiến răng nhấc lên, chậm chạp lê bước lên tầng.
“Chị ơi, chị ơi, mở cửa nhanh lên.” Cuối cùng cũng lê lết đến cửa nhà, Tô Dương ngã vật xuống sàn, thở dốc như một con cá sắp c.h.ế.t đến nơi, cất giọng gọi lớn.
Chỉ một lát , cửa mở, Tô Nam đang gặm một chiếc đùi gà to xuất hiện cửa, vẻ mặt như mới sực nhớ điều gì đó, cô đầu trong bếp gọi lớn: “Mẹ ơi, con là quên cái gì , hóa là quên Tô Dương.”